Tần Dã thậm chí còn không kịp gọi cậu bé.Nhưng mà, Diệp Duật— sắc mặt anh có chút không tốt cho lắm.Mặc dù lúc trước Dung Yên rất ít tiếp xúc với mấy người thanh niên trí thức, nhưng cô cũng từng nghe nói đến Diệp Duật, nghe nói có rất nhiều nữ thanh niên trí thức thích anh ta, còn có mấy cô gái trong thôn......“Diệp Duật, có phải Dung Yên không muốn gặp chúng ta không?” Từ Khả vừa dứt lời, đã thấy cửa mở ra.Mặt cô ta đông cứng lại.Con tiện nhân này...!không mở cửa sớm hơn một chút.Tầm mắt của Dung Yên quét qua Diệp Duật, nam chủ ban đầu?Cô cảm thấy ngoại hình của Tần Dã phù hợp với thẩm mỹ của cô hơn.Người này....! Trắng trẻo ẻo lả.Quay đầu nhìn Từ Khả, cô cười lạnh nói: “Đừng thiếu tự tin như vậy, tôi chính là không muốn nhìn thấy hai người, hai người có thể cút được rồi.”Từ Khả tỏ vẻ bị tổn thương, “Dung Yên, tôi không biết vì sao cô lại giận tôi như vậy, là vì hôm qua tôi không cứu cô sao? Nhưng mà, tôi thật sự không hề biết chuyện đó.”Dung Yên hừ một tiếng: “Xem ra, cô cũng giả vờ giỏi thật đó!”Từ Khả:……Cô ta xém chút đã không kiềm chế được cơn tức giận đang dâng lên trong lòng mình.Cô ta cúi đầu ấm ức nói: “Dung Yên, nếu như cô thật sự giận tôi, vậy thì đánh tôi mấy cái để trút giận đi...!Nhưng…”Cô ta ngẩng đầu lên với vẻ mặt lo lắng: “Cô vẫn nên trả số tiền cô nhặt được cho người làm mất đi! Cho dù là giao cho đại đội cũng được mà… Nếu không thì cô tiêu số tiền này rồi, người mất tiền sẽ sốt ruột chừng nào chứ? Có khi đây là tiền cứu mạng của ai đó?”“Thế đạo này, mọi người đều rất khó khăn.”“Chúng ta làm người không thể làm như vậy…”Còn mấy lời cho mượn tiền thì cô ta không dám nói ra, lỡ như con tiện nhân này mở miệng nói cô ta cho mượn tiền, vậy thì cô ta nên góp hay là không góp đây?Dung Yên móc móc lỗ tai, vừa rồi cô nghe thấy gì vậy?Diệp Duật ở