“Em không buông tay đâu, Diệp Duật, chúng ta đừng chia tay được không? Em không thể sống thiếu anh được, nếu anh muốn em xin lỗi Dung Yên, em sẽ đi xin lỗi, anh muốn em làm gì cũng được hết, nhưng không thể chia tay…”Máu và nước mắt trộn lẫn khắp mặt Từ Khả, cộng thêm khuôn mặt sưng tấy vì bị đánh, nhìn có vẻ không đẹp chút nào, ngược lại còn có chút đáng sợ.
Diệp Duật muốn thoát ra, nhưng Từ Khả ôm anh ta quá chặt.
Anh ta lo lắng nhìn xung quanh, khi anh ta nhìn thấy có người cách đó không xa đang đi đến, lập tức vô cùng hoảng sợ,“! Được, không chia tay, cô mau buông ra! ”Từ Khả vừa nghe anh ta nói như vậy, khóe miệng cong lên, sau đó buông tay ra, đứng ở bên cạnh anh ta như một người vợ nhỏ.
“Chúng ta đến ủy ban thôn đi! Em xin lỗi! ”Dáng vẻ ấm ức, chịu nhục vì tình yêu kia không còn có thể khuấy động trái tim của Diệp Duật nữa.
Anh ta gật đầu một cách cứng nhắc.
Nhanh chóng đi về phía trước.
Còn Từ Khả lập tức theo sau.
Hai người bọn họ, một người đang nghĩ cách chia tay đàng hoàng.
Một người đang nghĩ cách làm thế nào để ngủ chung, như vậy thì anh ta không thể đá cô ta sang một bên nữa.
Người trong ký túc xá thanh niên trí thức chợt nghe thấy tiếng loa phóng thanh trong thôn.
“Mọi người nghe đi, hình như là giọng nói của Diệp Duật và Từ Khả.
”Cố Lan nghe mọi người nói như vậy, cô ta lập tức chạy ra ngoài sân, sau đó chăm chú lắng nghe.
Những người khác cũng chạy ra khỏi nhà.
Khi nghe rõ ràng nội dung trong loa phóng thanh, bọn họ mở to mắt vì kinh ngạc.
Diệp Duật và Từ Khả! Bọn họ đang xin lỗi