Editor: Hye JinMấy thứ còn dùng được để hết vào phòng bên trái, phòng bên phải làm phòng ngủ của nữ thanh niên trí thức.
Ngày xưa, nhà cửa của các gia đình giàu có đều rộng rãi, bốn cô gái đủ sống.
Bên phía nữ thanh niên trí thức an bài tốt rồi, còn chi tiết thì tự mình thu thập.
La Quốc Khánh và Triệu Hoành Binh toát cả mồ hôi hột, rời khỏi đi sang chỗ nam thanh niên trí thức.
Tất cả những thứ linh tinh lặt vặt đã đặt bên phòng nữ, còn bên phòng nam chẳng có vật gì, chỉ cần dọn giường là được.
Hai vị đội trưởng mệt thành như vậy, đám nhóc nào biết xấu hổ mà đi làm phiền bọn họ.
Nhìn bầu vẽ ra gáo, thu thập hết mọi thứ đại khái xong cả hết.
“Thanh niên, không tồi.
" La Quốc Khánh vỗ vỗ vai Lý Lăng Nguyên gần ông nhất.
Lý Lăng Nguyên ngượng ngùng cười cười.
Triệu Hoành Binh đảo mắt ngồi trên bậc cửa lau mồ hôi, nghĩ thầm: ừm, cũng khá tốt.
Không xuất sắc, nhưng có mắt nhìn.
Nói chung, an bài thích đáng, kế tiếp là tới lượt Triệu Hoành Binh.
La Quốc Khánh thu lương thực cùng sổ hộ khẩu, phất phất tay rời đi.
Còn lại Triệu Hoàng Binh vừa lo lắng, vừa không phục.
Nhưng ông còn làm cái quái gì được, chỉ có thể lãnh nhóm thanh niên trí thức thu dọn.
Triệu Hoành Binh rút ra một cái dao chẻ củi, cùng một cái cuốc sắp hỏng.
Ông ném cuốc cho một nam thanh niên để phát cỏ dại trước cửa.
Triệu Hoành Binh vào sâu trong rừng trúc, chặt hết mấy cây tre dài che hết cửa nhà.
Trước mặt toàn bộ thanh niên trí thức, đem tre làm thành hai cây lớn, một cái dùng để làm sào phơi quần áo, cái còn lại làm cán cây cuốc.
"Chỗi, cuốc đã có, việc còn lại các đồng chí tự mình làm đi, ta trở về đem cho các đồng chí hai cái nồi nấu, cùng đồ ăn sang đây.
"Thanh niên trí thức, ngoài một chiếc giường thì chẳng còn gì cả.
Bây giờ người đã ở bên trong rồi, thứ nào còn thiếu mau chóng bổ sung.
Cũng may, đại đội trưởng hứa hẹn mấy thứ này tạm thời xã xe chi trả.
Triệu Hoành Binh vừa rời đi, đám thanh niên