Editor: Hye JinHồng, trắng, tím, dây leo, hoa mọc đơn lẻ, hoa mọc thành chùm, có loại hoa Tư Ninh Ninh từng thấy, có loại cô chưa thấy qua bao giờ.
Tư Ninh Ninh tay ngắt bên này, tay véo bên kia, lơ đãng kêu lên mấy tiếng, âm thanh dễ nghe, hòa vào trong cảnh núi rừng.
"Đồng chí Hoắc Lãng, đây là loại hoa gì, anh có biết không?""Cái này là hoa nhài.
"Hết chỗ này, lại chạy chỗ kia, cô gái này tinh lực có vẻ là vô tận.
Ríu ra ríu rít, vô cùng náo nhiệt.
Hoắc Lãng hít sâu một hơi, không kiên nhẫn quay đầu, không khỏi ngẩn ngơ.
Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo sơ mi dài tay cài cúc màu xanh nhạt và quần tây màu xanh bình thường.
Cô gái nhỏ đang ngồi xổm xuống một bụi cây thấp, ngón tay mảnh khảnh như nụ hoa luồng vào trong đám hoa, kéo kéo đám hoa lại gần mình, hít sâu một hơi, cánh môi giương lên, đôi mắt vui vẻ cong lên thành hình trăng khuyết.
Rõ ràng là một cô gái trẻ không trang điểm, tóc đen môi đỏ, mặt mày tươi sáng, xinh đẹp mê hồn, dung mạo như hoa lan trong thung lũng vắng vẻ, như ẩn như hiện.
Phảng phất được ánh mắt ở bên này, cô gái nhỏ quay đầu, đôi mắt nai khẽ chớp chớp.
Cong lên thành vầng trăng khuyết nhỏ: "Đồng chí Hoắc Lãng""Cái này đào về trồng được không? Rất thơm.
"Gió đang thổi trên núi, xào xạc và xào xạc, còn có! ! ! “Thình thịch ——”“Thình thịch……”……Một trái tim đang đập thình thịch.
Suy nghĩ của Hoắc Lãng bị tạm dừng ngay lập tức, trong đầu xuất hiện một câu:Nàng tự núi sông trong rừng tới, kinh hồng cười bách hoa khai.
"! ! !.
.
" Gương mặt cương nghị vừa vừa mới có chút mềm mại, lập tức lại trở nên cứng ngắc: "Không thể.
"Cô bé mới 16, 17 tuổi thôi.
Hoắc Lãng xoay người, môi mỏng hơi mím lại, suy nghĩ đang mâu thuẫn lẫn nhau, hạ mi mặc kệ, tiếp tục đi về phía trước.
Nụ cười của Tư Ninh Ninh sụp đổ, khịt mũi nhìn bóng lưng người đàn ông kia, lại liếc nhìn đám hoa, buồn ủ rũ đứng chạy đi theo.
Muốn trồng trước cửa nhà cho vui vẻ chút thôi cũng không được, thôi vậy về sau có cơ hội rồi nói, có thể đào đem vào không gian trồng.
Tư Ninh Ninh cô muốn sống một cuộc sống thật tốt, muốn vun đắp tình cảm với cuộc sống ở nơi này ~Lặng lẽ đi thêm nửa canh giờ, tầm nhìn trống trãi cả một