Editor: Hye JinHắn không làm gì cô ấy, không đại biểu người khác sẽ không.
Nhân tính, vĩnh viễn không thể xem nhẹ.
Luồng khí nóng trên mặt nhanh chóng biến mất, Tư Ninh Ninh mở to hai mắt, người đàn ông đã đứng cách đó hai bước.
Ai nha, cho nên, vừa rồi!.
Hoắc Lãng là muốn nhắc nhở cô.
Cô còn tưởng, còn tưởng rằng!.
.
A a a, mày đang nghĩ gì vậy hả? Tư Ninh Ninh!Tư Ninh Ninh mặt đỏ bừng cúi đầu, hai tay ôm bụng véo mạnh vào eo một cái.
Tính táo lại đi, mày là cô gái nhỏ tuổi dậy thì à?Thấy soái ca thì liền chịu không nổi?Lúc này rồi mà còn suy nghĩ cái gì dậy chứ?Có tiền đồ hay không?Mặc dù được nhắc nhở, Tư Ninh Ninh rất biết ơn, thế nhưng trước sau vẫn thấy thẹn thùng.
So sánh với Tư Ninh Ninh, Hoắc Lãng lại bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, khẽ nâng cằm lên: "Đi đằng trước.
""!.
.
Vâng"Đỉnh đầu xấu hổ, trên đường trở về Tư Ninh Ninh trầm mặt không hé răng.
Cô đi theo Hoắc Lãng vào tận cửa nhà họ Trần, sau đó mới mở miệng: "Anh mang đồ có thể đựng lại đây, em đem nấm báo mưa chia cho anh một ít.
"Cùng nhau đào, ai cũng có phần.
“Nó……”Hoắc Lãng nuổi từ "hôi" lại, cúi đầu múc một gáo nước từ trong bồn nước trong sân rửa sạch cánh tay, giọng nói trầm thấp nghiêm nghị: "Quá ít, đồng chí mang về ăn đi.
"Tư Ninh Ninh cũng nghĩ tới, Hoắc Lãng chưa bao giờ ăn nấm báo mưa, chắc không cầm đâu, không bằng cô lấy hết về, quay đầu có cơ hội thì cho anh ấy thử thành phẩm.
"Vậy em đi về trước.
"Tư Ninh Ninh không từ chối nữa, đi ngược về phía cổng, tay ôm cái sọt: ""Chiếu của em không vội, chuyện của đồng chí Hoắc Lãng vội thì làm trước ha, thời tiết nắng nóng còn cách tận một thời gian nữa.
""Đi đây, tạm biệt!"Cô gái nhỏ lưu loát xoay người, bím tóc buông thõng sau đầu nhấp nháy từng bước, còn vui vẻ hơn cả chủ nhân.
Hoắc Lãng nín thở nhìn theo cho đến khi giọng nói của Sớm Mầm từ phía sau gọi với ra: "Anh cả ơi, anh hai hôm nay lúc ăn kẹo lại phát bệnh!.
"Hoắc Lãng nghe thấy tiếng động quay đầu, đưa con rắn hoa cho Sớm Mầm, đi vào trong phòng cất giọng: "Sao lại thế này.
"Mặc dù Sớm Mầm