Edit & beta: Minmin
Sau khi thân thể của Lâm Chính Trạch hoàn toàn bình phục, y trở lại đi học như bình thường.
Đến năm 15 tuổi, Lâm phụ thân thấy y đã học được không sai biệt lắm, liền cho ý bắt đầu tiếp nhận sinh ý.
Đi kiểm tra các cửa hàng cũng mang y theo, để y có kinh nghiệm.
Sản nghiệp của Lâm gia về rất nhiều phương diện, ăn uống chiếm một đại phận.
Lâm phụ thân trước hết mang theo Lâm Chính Trực đến các tửu lâu, quán cơm quen thuộc.
Cho y nhận thức các chưởng quầy, học xem sổ sách, tìm hiểu về các quán ăn, nghiên cứu về phương thức kinh doanh các tửu lâu, cùng với sở thích của khách hàng.
Vừa mới bắt đầu, nhiều chưởng quầy không đặt Lâm Chính Trạch vào trong mắt.
Thẳng đến khi Lâm phụ thân buông tay, y kiểm tra một loạt sổ sách đều có vấn đề, hơn nữa chưởng quầy cùng những người có liên quan đều bị phạt hoặc đuổi đi, lúc này mọi người mới bắt đầu nghiêm túc đối đãi tiểu chủ nhân này.
Tiểu chủ nhân tuy rằng tuổi không lớn, nhưng thủ đoạn lại tàn nhẫn, hơn nữa tửu lâu được sửa sang lại nên sinh ý tốt hơn rất nhiều.
Vì thế, không dám ai coi thường Lâm Chính trạch nữa, lại còn đề bạt những người có năng lực đi lên.
Sinh ý của tửu lâu tốt xấu, quyết định đến việc cuối tháng đám tiểu nhị nhận bạc nhiều hay ít.
Cứ như vậy, mỗi người đêu làm việc tích cực hơn, người lười biếng cũng không còn mấy.
Điều đó tương ứng với việc sinh ý tửu lâu ngày càng tốt hơn, bọn tiểu nhị cũng thu vào tiền thưởng nhiều hơn.
Tất cả mọi thứ đều hình thành một vòng tốt.
Lâm phụ thân xem thấy mấy tửu lâu đều kinh doanh không tồi, liền đem tửu lâu ở Thanh thành cho Lâm Chính Trạch phụ trách.
Lâm phụ thân chỉ quản lý các tửu lâu ở Vinh thành cùng một số cửa hàng khác.
Cũng nhân cơ hội này bồi bên cạnh phu lang, từ lúc làm gia chủ tới nay, đều bôn ba bên ngoài, rất ít dành thời gian về nhà để bên cạnh cùng phu lang và hai nhi tử.
Thật vất vả mới có người tin cậy nối nghiệp, cũng liền bắt đầu chậm rãi ủy quyền cho Lâm Chính Trạch, chuẩn bị hảo hảo bồi thường người trong nhà.
Lâm Chính từ đó đến nay đều cơ bản ở bên Thanh thành, ngẫu nhiên ngày lễ Tết mới trở về bên Vinh thành thăm người nhà.
Mà Thẩm gia thôn nằm trong trấn Mã Thị thuộc Thanh thành, Thẩm Tiểu Ngư đã 10 tuổi.
Cậu cũng bắt đầu bước chân lên con đường kiếm tiền của mình.
Đầu tiêm chính là từ trong tay a cha tiếp quản vườn rau của gia đình.
Vườn rau khoảng 2 mẫu đất, trước kia trong nhà đa số đều trồng cải trắng hoặc củ cải, này có thể cất giữ, dùng để ăn trong toàn bộ mùa đông.
Mặt khác giống rau cải, cải thìa, rau hẹ....!các loại liền thiếu rất nhiều, chỉ đủ dùng cho nhà ngày thường làm cơm.
Sau khi Tiểu Ngư Nhi tiếp nhận, liền bắt đầu tắng các loại giống trồng lên, chuẩn bị trồng thật nhiều, lúc thu hoạch có thể mang lên trấn bán.
Dựa vào trong tay có nước suối không gian, đảm bảo hương vị khẳng định sẽ lên một tầm cao mới.
Tuy rằng không thể so sánh được với trong không gian, nhưng chỉ là hương vị của nó như này cũng đủ làm người thích ăn.
Như vậy liền tràn đầy niềm tin tưởng, bắt đầu hăng hái làm việc.
Trước tiên cậu nhờ a cha bọn họ giúp mình san đất, nhặt các cục đá nhỏ trong đất ra.
Lại chia thành từng khối đất để trồng mỗi loại rau.
Dùng hai mảnh đất nhỏ đê ươm giống: cải thìa, ớt cay.
Gieo hạt giống xuống dưới đất, đợi nảy mầm cây mới đem chúng đi trồng.
Mặt khác một ít giống tỏi, hành lá, gừng...!trực tiếp gieo hạt, không cần phải ươm giống.
Dựa vào từng khoảng cách nhất để gieo hạt, sau đỏ rải một ít ph*n chuồng tại lên trên, cuối cùng phủ một lớp đất mỏng lên trên.
Đương nhiên sẽ không quên tưới nước suối trong không gian có pha lẫn nước giếng.
Cứ như vậy, dưới sợ trợ giúp của người nhà, Tiểu Ngư Nhi mất 3 ngày để gieo trồng xong toàn bộ vườn rau với đủ các loại.
Tiểu Ngư Nhi liền đem các mảnh đất trống xung quanh sân để trồng cây ăn quả, trừ bỏ có một ít cây đào, cây mận ngoại cư, còn có đào trên núi một ít mầm nho.
Đều là dùng nước suối trong không gian tưới nước qua.
Cậu thường xuyên lên núi cùng phụ thân, mỗi lần nhìn thấy quả dại đều cùng phụ thân tận lực hái về.
Vì quả dại không được ngọt, nên hài tử trong thôn rất ít thích ăn, cho nên số lượng quả rất nhiều.
Những trái cây này, cậu đều dùng để ủ rượu hoặc là làm mứt.
Với sự giúp đỡ của tổ cha, đem phân loại những quả chín ngọt để riêng ra, giữ lại làm đồ ăn vặt cho ca ca cùng mấy tiểu đệ đệ.
Số còn lại thì đem đi rửa sạch, tách quả lấy hạt, sau đó đem đi làm mứt.
Đem hoa quả ngâm vào nước vôi trong khoảng một canh giờ thì đổ ra cho vào nước lạnh.
Đun sôi nồi nước rồi cho hoa quả trần qua, sau đó đổ vào chậu nước lạnh.
Trộn đường chung với nhau để khoảng nửa ngày cho chúng ngấm vào.
Khi ngấm đủ thì cho lên chảo nóng trên bếp đun lửa vừa.
Đợi đường kết tinh thì dập bếp để nguội.
Không có nhiều trái cây lắm, liền trước làm khoảng 10 cân ( 5kg Việt Nam), Tiểu Ngư Nhi chỉ làm đủ cho nhà mình ăn, còn lại đưa một cho lão thôn trưởng, hoặc thân thích.
Làm cho bọn họ mới mẻ nếm thử, cũng nghe xem ý kiến, xem có cần cải thiện chỗ nào không.
Sau đợt thứ hai sẽ làm nhiều hơn, chọn những loại có hương vị tốt, mang đi lên trấn để bán xem.
Về phần trái cây như nho dại, cậu quyết định dùng để ủ rượu! Cậu sẽ cho thêm một ít nước suối không gian vào để nấu rượu, mùi vị hẳn là thơm hơn.
Nho dại cũng không