Edit & Beta: Minmin
Cũng may một đoàn người nhà Tiểu Ngư Nhi đi dạo, mua sắm kết thúc sớm, tới muộn một lát là không còn chỗ ngồi.
Lúc sau có mấy nhà lục tục đến, đều là lên trấn mua đồ, lại toàn là sọt lớn.
Còn có một ít người mang theo tiểu hài tử tới.
Nhìn kiểu này, sọt lớn đã chiếm nhiều vị trí, không đủ chỗ mọi người ngồi.
Sau lại không có biện pháp, liền để người lớn xuống dưới đi bộ.
Trên xe chỉ chở tiểu hài tử cùng mấy sọt đồ.
Tiểu Ngư Nhi cũng theo a cha bọn họ xuống dưới, chờ bọn nhỏ trước đi lên ngồi xong, thấy còn chỗ trống thì mới đến lượt người khá lớn như cậu lên ngồi.
Cuối cùng đi lên chỉ có cậu cùng một tiểu ca nhi lớn hơn.
Nhóm tiểu tử mười mấy tuổi đều không có lên xe, bọn họ cùng với người lớn đi bộ về
Sau khi Tiểu Ngư Nhi lên xe thì xe cũng bắt đầu đi rồi.
Cảm giác vẫn là ngồi tương đồi chen chúc, cậu liền ôm An An đang ngồi bên cạnh đặt lên đùi.
Như vậy liền ngồi thoải mái hơn.
Đôi khi xe bò đi hơi xóc nảy, cho nên hài tử lớn đều phải phụ trách chiếu cố hài tử nhỏ, Tuấn Tuấn ngồi ở bên cạnh phụ trách coi chừng Bình Bình
Lúc bắt đầu vừa mới đi, bọn nhỏ đều rất hưng phấn.
Mấy hài tử 5, 6 tuổi lần đầu lên trấn, chúng cuồng nhiệt đến mức không muốn về nhà, thật vất vả mấy người lớn mới kéo chúng lên xe được.
Có một nhóc phát biểu đầu tiên: "Ở trên trấn chơi thật vui, ta muốn lần sau mang thao a cha đi cùng.
Hôm nay ta còn nhìn đến có người thổi đồ chơi làm bằng đường, ta đợi đã lâu mới mua được một cái gà trống, đặc biệt giống gà nhà chúng ta nuôi, ta ngày thường còn thường xuyên cho chúng ăn.
Nhìn xem, nhìn xem, ta còn không có bỏ ra ăn, thế nào? Đẹp đi?"
Tây gia hài tử nói: "Ta cũng có, ta cũng có.
A cha ta còn mua điểm tâm cho ta, thực ngon nha" Nhà này tương đối giàu có, hơn nữa cũng thường xuyên mua đồ chơi cho hài tử.
Thấy có người dẫn đầu, nhóm tiểu hài tử đều lấy đồ vật mình có ra khoe, Bình Bình An An cũng không ngoại lệ.
Không khí trên xe lập tức náo nhiệt.
Lúc sau nhìn thấy những người khác có mà mình không có, liền đỏ mắt muốn.
Cứ như vậy, có hai cái tiểu hài tử thiếu chút nữa động tay chân, Tiểu Ngư Nhi cùng với một tiểu ca nhi lớn hơn khác gọi là Vũ ca nhi, liền nhanh chóng tách bọn chúng ra, để không ngồi cạnh nhau.
Thẩm Ninh đang đánh xe bò cũng quát lên một câu: "Đều đừng náo loạn nữa.
Ai động thủ liền không cho hắn ngồi xe.
Muốn đi bộ về nhà cứ đánh nhau đi." Bọn nhỏ liền bị một câu nói của Thẩm Ninh trấn áp.
Ở đoạn đường còn lại, Tiểu Ngư Nhi bọn họ tĩnh tâm không ít.
Chỉ là lúc sau, bọn nhỏ liền bắt đầu gật gù.
Chắc là nhớ rằng sáng nay sẽ được lên trấn liền dậy sớm, ở trên trấn lại chơi đùa nửa ngày, giờ bắt đầu buồn ngủ.
Trong chốc lát, mấy tiểu hài tử đều dựa vào nhau ngủ say.
Tiểu Ngư Nhi nhìn bọ họ ngủ đến ngã trái ngã phải, liền đem bọn họ kéo lại.
Còn nhắc mấy hài tử lớn tuổi hơn để ý bọn chúng, đừng để bọn chúng va chạm khi xe bò xóc này.
Tiểu Ngư Nhi an bài tốt cho bọn nhỏ, lại kéo lấy Tuấn Tuấn đang ngủ hô hô về phía mình, lúc này cậu mới về vị trí ngồi, An An thấy tiểu ca ca đã trở lại, liền cố chống đôi mắt buồn ngủ tiến vào lòng cậu ngủ thiếp đi.
Tiểu Ngư Nhi kỳ thật cũng có chút mệt nhọc, đặc biệt là nhìn người bên cạnh đều đang ngủ, chính cậu liền càng muốn ngủ.
Bất quá cậu không dám ngủ, muốn tùy thời chú ý bọn nhỏ, A Ninh thúc đang ngồi ở đằng trước đánh xe, không thể lúc nào cũng tùy thời xoay lại coi chừng mấy tiểu hài tử này được.
Xe bò lảo đảo lắc lư đi một hồi cũng vào đến thôn, A Ninh thúc liền dừng xe lại, xoay người kêu mấy hài tử ngủ dậy.
Tiểu Ngư Nhi cũng giúp đỡ đánh thức bọn nhỏ.
Cậu cùng Tuấn Tuấn mang theo Bình Bình An An vừa mới tỉnh lại xuống xe.
Bởi vì tiền xe đều được người lớn trả lúc lên xe rồi, cho nên bọn họ trực tiếp xuống xe đi về nhà, mấy sọt trúc trên xe chỉ có thể chờ người lớn trở về rồi qua nhà A Ninh thúc lấy.
Sau khi đi từ nhà A Ninh thúc về, Bình Bình An An cũng đã thanh tỉnh, không còn uể oải.
Trước tiên đi giải quyết nỗi buồn, sau đó rửa sạch tay rồi liền vào trong nhà cầm mứt cùng đồ hộp ra ăn.
Mọi đồ vật cầm khoe ở trên xe bò đều bị gạt sang một bên.
Tiểu Ngư Nhi thấy bọn họ thích, liền lấy ra nhiều hơn đặt ở trên bàn, nhưng ta vẫn phải nhắc nhở: "Đừng ăn quá nhiều! Ăn quá nhiều buổi tối lại không ăn cơm.
Hôm nay ở trên trấn, các ngươi nhìn thấy phụ thân mua thịt đi? Đêm nay có thịt ăn, nga! Hiện các ngươi ăn no rồi, buổi tối cũng chỉ có thể nhìn chúng ta ăn ngon miệng đi nha!"
Nghe thấy Tiểu Ngư ca nói như vậy, Bình Bình An An vội vàng ăn một chút liền dừng lại.
Vẫn là phải giữ cái bụng để tối còn được ăn thịt ngon đi.
Tiểu Ngư Nhi thấy bọn nhóc ăn không sai biệt lắm, liền đuổi chúng cùng Tuấn Tuấn đi ra ngoài xem những món đồ hôm nay mua.
Ra đằng sau viện tìm tổ phụ, nhưng nghe tổ cha nói là hắn đi đến sau núi cho gà ăn rồi.
Cậu liền chuẩn bị đi vườn rau nhìn xem, thuận tiện hái một chút để trở về làm cơm chiều.
Cậu đi vào vườn rau, nhìn đến rau đã bị thu hoạch đến không sai biệt lắm.
Cậu đi qua khu vực trồng khoai tây lần trước, phát hiện khoai tây đã bắt đầu nảy mầm.
Ngâm khoai tây trong nước suối mới đi gieo trồng vẫn là chỗ rất tốt, tất cả đều nảy mầm chỉnh tề, không có bị hư hại.
Cậu lại tưới một ít nước suối cho khoai tây và rau dưa, cũng thuận tiện nhổ những cây cỏ dại mọc ở bên trong.
Xem xong vườn rau, liền chuẩn bị về nhà.
Bất quá trước khi trở về, muốn hái một chút rau về nấu cơm, liền đi một chuyến vào không gian.
Trong không gian, rau dưa trước sau như một đều lớn lên xanh um tươi tốt, Tiểu Ngư Nhi nhổ một chút hành tỏi cùng cải thìa về nấu canh thịt viên.
Lại hái một chút và chua cùng cà tím, thuận tiện còn vặt thêm mấy trái ớt xanh.
Nhìn rổ nhỏ đã chứa đầy, cảm thấy đã đủ bữa ăn rồi, liền ngừng tay.
Cuối cùng còn đi nhìn khoai tây trong không gian, phát hiện chúng lớn nhanh hơn so với bên ngoài rất nhiều, đã lớn thành cây