Sau khi là đồng bọn cùng bảo vệ bí mật của quầy bán quà vặt, khoảng cách của Lục Lâm cùng Trần Tiểu Mễ đã kéo lại gần hơn.
Trong tay có bạc, Trần Tiểu Mễ cũng không vội vàng kiếm bạc.
Bởi vì mùa đông đang đến gần, Trần Tiểu Mễ cũng không tìm con mồi, chỉ đốn củi nhiều hơn một chút.
Trần Tiểu Mễ nghe Lục Lâm nói, giường đất này đến mùa đông đốt một chút củi lửa sẽ rất ấm áp, nhưng lại rất tốn củi.
Lục Lâm thấy Trần Tiểu Mễ đốn củi, lại lần nữa được kiến thức sức mạnh kỳ quái của Trần Tiểu Mễ, Trần Tiểu Mễ chém xuống một đao, một nhánh cây lớn bằng bàn tay liền bị chém rớt, Trần Tiểu Mễ khiêng gỗ buộc lại, rất nhanh Trần Tiểu Mễ đã chặt được ba gánh củi, trong khi Lục Lâm còn chưa chém được một đống.
Trần Tiểu Mễ biết đời trước Lục Lâm là 'công tử, con nhà giàu', sẽ không làm nông, có thể làm được như vậy, đã rất không dễ dàng, hơn nữa Lục Lâm còn kiếm được bạc, nên rất kiên nhẫn độ lượng với Lục Lâm.
Thấy tình hình của Trần gia, tự nhiên sẽ làm cho người trong thôn bàn tán nghị luận.
Vừa làm y phục mới, vừa mua lương thực, thôn dân không khỏi cảm thán, thợ săn thật là dễ kiếm tiền.
Trong lúc nhất thời, thôn dân đối với chuyện vào núi săn thú càng ngày càng có hứng thú, bất quá, nghĩ tới những nguy hiểm khi vào núi, có không ít người lại từ bỏ.
Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm tốn hơn mười ngày để thu thập thật nhiều củi, Lục Lâm đào thêm một ít củ từ, còn hái không ít nấm, đào một ít măng dự trữ trong quầy bán quà vặt.
Hạn sử dụng của nấm không được lâu, muốn dự trữ được lâu thì phải phơi khô, củ từ cũng vậy, đào củ từ ra mà để lâu sẽ dễ dàng mốc meo, bất quá, chất thành đống trong quầy bán quà vặt, liền không cần bận tâm đến điều này nữa.
Trần Tiểu Mễ cùng Lục Lâm bớt chút thời gian đi xây một cái giường đất cho Chu lão thợ săn.
Sau khi Chu thợ săn gãy chân, vào những ngày mưa, chỗ chân bị gãy sẽ đau đến lợi hại, Lục Lâm nói xây một cái giường đất sẽ dễ chịu hơn rất nhiều, Trần Tiểu Mễ nhớ đến tận bây giờ.
Vốn dĩ Chu lão cũng không phải rất để ý giường đất, bất quá, sau khi xây xong, liền cực kỳ thích, cả ngày đều ở trên giường đất, thậm chí còn không muốn xuống.
Trần Tiểu Mễ lại đốn cho Chu lão một ít củi, để ở bên trong phòng chứa củi. Rất nhanh chuyện giường đất liền lan truyền ở trong thôn.
Một đợt khí lạnh qua đi, thời tiết lạnh hơn không ít, tất cả mọi người đều tự hỏi phải giữ ấm như thế nào.
Rất nhanh chuyện Trần Tiểu Mễ xây cho Chu lão một cái giường đất, liền lan truyền trong thôn.
Chân Chu thợ săn không tốt, Chu lão cũng không có ruộng, mấy năm trước, dựa vào săn thú và bán thổ sản vùng núi, cũng tích cóp được một ít bạc, hiện giờ cuối cùng cũng có thể đổi chút lương thực, nhưng như vậy chỉ có rửa không có vào, cũng không biết có thể kiên trì được mấy năm.
Rất nhiều người trong thôn đều sẽ lấy lương thực để đổi bạc với ông, sau khi mấy người đó vào nhà, tự nhiên sẽ để ý tới giường đất trong nhà Chu thợ săn.
Người tới nhà Chu thợ săn đều biết, chỗ của Chu lão nhiều thêm một thứ thần kỳ, ngủ ở trên đó rất ấm áp.
Trong lúc nhất thời, có rất nhiều người đến nhà Chu thợ săn để xe giường đất, người nôn thôn có đôi khi rất thuần phác, người tới cửa xem giường đất phần lớn đều mang theo một ít đồ ăn a! Hai cái trứng gà nè! Một ít gạo, hoặc là một gánh củi.
Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng tốt xấu cũng là thứ có thể giúp đỡ.
Người đến xem giường đất, không ít người tới xem giường đất đều muốn ngồi xuống giường đất.
Trong lúc nhất thời, chỗ của Chu lão vốn dĩ quạnh quẽ bây giờ lại khách đông như mây, ngạch cửa đều sắp bị đạp vỡ.
Biết giường đất này là do Trần Tiểu Mễ xây dùm, phản ứng của các thôn dân đều không giống nhau.
Trong ấn tượng của thôn dân, Trần Tiểu Mễ là kẻ không chuyện ác nào không làm, rất nhiều thôn dân đều ngoài ý muốn, Trần Tiểu Mễ cư nhiên sẽ làm chuyện tốt như vậy.
Sau khi chuyện giường đất truyền tới Trần gia, làm Trần gia sinh khí không nhẹ.
Trần lão thái ở nhà hùng hùng hổ hổ nửa ngày, mắng Trần Tiểu Mễ không ngừng nghỉ, nói y là kẻ cái ăn cây táo, rào cây sung, có thứ tốt gì chỉ biết tiện nghi cho người ngoài.
Lục lão gia tử cũng đi qua nhà Chu lão thợ săn xem thử giường đất, cảm thấy thứ này rất ấm áp.
Sau khi Lục lão gia tử thử qua thứ này, liền động tâm, Lục lão gia tử nghĩ thầm: Giường đất này là do Lục Lâm và Trần Tiểu Mễ cùng nhau xây, vậy Lục Lâm hẳn là hiểu cái giường đất này xây như thế nào, hiện tại cái giường đất này đã lan truyền khắp thôn, nhà nào cũng thèm a! Nếu như nhà mình có một cái, vậy nhất định sẽ rất có mặt mũi.
Sau khi đã quyết định chủ ý, Lục lão gia tử liền sai Lục Đồng đi tìm Lục Lâm, Lục Đồng lại lần nữa bất lực trở về.
"Cái tiểu tử thúi kia sao lại không tới a!" Lão thái thái thấy Lục Đồng một mình rở về, liền có chút không cao hứng.
Lúc trước thu hoạch, Lục Lâm không trở về, trong lòng lão thái thái liền không vui, biết lão gia tử gọi Lục Lâm về nhà xây giường đất, lão thái thái liền nghĩ đã đến lúc lập uy, hảo hảo giáo huấn Lục Lâm, lại không nghĩ tới Lục Lâm căn bản không muốn trở về.
"Lại không về?"
Lục Đồng gật gật đầu, nói: "Đúng vậy, đường ca không muốn trở về, hắn còn nói, hắn sẽ không, giường đất kia là Trần Tiểu Mễ xây, hắn chỉ giúp một tay."
Lão thái thái khẽ hừ một tiếng, nói: "Hứ, cái gì mà sẽ không chứ, nói trắng ra là lười biếng đi, từ khi ra cửa cho đến tận bây giờ cư nhiên không có một lần trở về, ta thấy hắn là ra ngoài ở rể rồi thì không đem trong nhà người để vào mắt."
Lão thái thái cảm thấy chuyện như vậy là không tốt, quyết định tự mình đi tìm Lục Lâm.
..........
Thời điểm lão thái thái tìm đến nhà Trần Tiểu Mễ, Lục Lâm còn đang ngủ.
Kỳ thật Lục Lâm là một kẻ rất lười, là người không có lòng cầu tiến.
Bởi vì trời lạnh, lại không có điều hòa, Lục Lâm càng thích ngủ nướng.
Trong tay có bạc, Trần Tiểu Mễ cũng không cần nhọc lòng chuyện lương thực vào mùa đông, đối với hành vi ngủ nướng của Lục Lâm, cũng liền mở một mắt, nhắm một con mắt cho qua.
Ở trong mắt Trần Tiểu Mễ, đời trước Lục Lâm là con nhà giàu còn đã đọc sách, hiện tại lại ở rể cho y, vẫn là cảm thấy có chút ủy khuất cho hắn.
Y chiếm lấy tiện nghi lớn như vậy từ đối phương, Lục Lâm chỉ là ngủ nhiều một chút, cũng không có gì ghê gớm.
Hiện tại bắt đầu vào đông, cũng là thời điểm rảnh rỗi nhất.
Lục Lâm đang ngủ say, liền nghe được một trận âm thanh cãi cọ ầm ĩ, ra cửa liền nhìn thấy Tiểu Thái cùng lão thái thái đang giằng co.
Lão thái thái nằm trên mặt đất, vừa gào vừa khóc, "Đánh người, đánh chết người rồi."
Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái một cái, hỏi: "Sao lại thế này?"
Trần Tiểu