Trần Tiểu Mễ phát đạt nhanh như vậy, trong thôn có rất nhiều suy đoán, nhiều nhất là Trần Tiểu Mễ kiếm được bảo vật trong núi.
Cái suy đoán này cũng truyền tới tai Trần lão thái thái, làm lão thái thái động tâm.
"Nếu Trần Tiểu Mễ có thể tìm được bảo vật trong núi, có phải những người khác cũng có thể hay không a!" Lúc ăn cơm lão thái thái bỗng nhiên nhắc đến.
Trần Thủ Tín cả kinh, nhị đệ chết ở trong núi, lão thái thái ngàn vạn lần đừng chủ ý đánh lên người mình a! "Nương a! Núi này sâu như vậy sao có thể dễ đi, cái tên Trần Tiểu Mễ kia, chính là quái thai, mấy cái hán tử cũng đánh không lại ý."
Trần lão thái thái không cho là đúng nói: "Bất quá cũng chỉ là một song nhi."
"Nương a! Nếu như có bảo vật, phỏng chừng cũng rơi vào tay Trần Tiểu Mễ từ sớm." Trần lão tam cũng không bình tĩnh.
Trần lão tam cùng Trần lão đại không đi cũng đường, nhưng với việc vào núi lại nhất trí với nhau.
"Nói không chừng có thứ còn sót lại."
Trần lão gia tử nghe lão thái thái nói, cũng có chút khó chịu, "Ngươi đủ rồi, lão nhị đã chết, còn chưa vừa lòng sao?"
Đối với cái chết của con thứ hai, trong lòng vẫn lão gia tử có chút áy náy, bất quá cũng chỉ là một chút áy náy mà thôi, lúc trước để lão nhị vào rừng sâu, ông cũng đồng ý.
Lão thái thái thấy lão gia tử phát hỏa, có chút chột dạ, thành kiến đối với Trần Tiểu Mễ lại sâu thêm phần.
Lão thái thái âm thầm oán trách, Trần Tiểu Mễ là một thợ săn, đại tôn tử của mình lại là người đọc sách, không nghĩ tới người phát tài lại là Trần Tiểu Mễ, nếu như đại tôn tử cũng lấy được thứ trong núi, nhất định có thể kiếm nhiều bạc hơn so với Trần Tiểu Mễ.
Chuyện Trần Thủ Tín tới làm ầm ĩ ở nhà Trần Tiểu Mễ đã truyền ra khắp thôn.
Thanh danh Trần Tiểu Mễ vừa mới chuyển biến tốt đẹp một chút lại lần nữa biến kém.
Trần lão thái thái khắp nơi nói với người ta là Trần Tiểu Mễ bất hiếu, không màng sống chết của gia gia, chỉ biết sung sướng cho mình, kiếm tiền chỉ biết tiêu xài hoang phí! Nào là mua người, nào là mua vải a! Làm bậy a.
Có những thôn dân đỏ mắt, không quen nhìn Trần Tiểu Mễ phát tài, nhân cơ hội phụ họa nói Trần Tiểu Mễ bất hiếu, kiếm được nhiều bạc như vậy, gia gia sinh bệnh cũng vẫn vắt chày ra nước.
Trần Tiểu Mễ cũng không thèm để ý tới chuyện thanh danh của mình biến kém.
Trên thực tế, khoản thời gian trước, thanh danh mới chuyển biến tốt một chút, liền có vài người tìm Trần Tiểu Mễ nói chuyện.
Ngay từ đầu, y còn cảm thấy rất mới mẻ, cuối cùng cũng là do từ khi Trần Tiểu Mễ phân gia, người trong thôn gặp được y thì đều trốn tránh hết.
Qua nhiều lần, y phát hiện người đi lên bắt chuyện với y đã chuyển đề tài tới một số chuyện y không biết phải trả lời thế nào, sao lại nghĩ ra được giường đất? Có phải là y cung cấp rượu cho tửu lầu hay không? Rượu làm ra như thế nào? Chuyện bao tay làm sao nghĩ ra được?
Lục Lâm sợ người Lục gia dáng lên, đem công trạng đều đổ lên đầu Trần Tiểu Mễ, nhưng mà, trên thực tế,