Trương gia.
Trương Tiến đi vào phòng, nhìn thấy lão gia tử ngồi ở trên giường đất hút thuốc, lão thái thái ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt khó chịu.
"Cha, ta nhìn thấy người Lục gia, người Lục gia tới đây làm gì a? "Trương Tiến hỏi.
"Còn có thể làm cái gì a, Lục gia cũng không phải không có tiền, vậy mà còn chạy tới chỗ chúng ta mượn."
"Không cho mượn." Lão thái thái cao giọng, vừa nói vừa liếc xéo Trương Thành bên cạnh.
Trước đó Trương Tiến nhìn thấy người Lục gia, liền cảm thấy có chuyện không tốt, hiện tại nghe lão thái thái nói, quả nhiên là vậy, Trương Thành rầu rĩ nói: "Còn không phải là vay tiền thôi sao? Cũng không phải không còn tiền."
Lão thái thái không cao hứng nói: "Còn? Còn khi nào? Lục gia có nhiều đất như vậy, nếu như thiếu chút tiền thì bán vài mẫu đất thì được rồi, ngươi chỉ phùng má giả làm người mập*, rất nhanh nhà mình sẽ không có cơm ăn, ngươi còn muốn lấy tiền giúp cho nhà kia, ngươi rốt cuộc là sống chung với ai."
*Phùng má giả làm người mập: Làm việc quá khả năng.
Trương Thành liếc mắt nhìn lão thái thái, nói: "Lục gia muốn làm hôn sự, nên có chút túng thiếu."
"Nhưng Lục gia không thiếu tiền, nhà chồng của Lục Đồng kia ra hai mươi lượng sính lễ, trước kia đem bán Lục Lâm, cũng đổi được mười lượng bạc tiền, còn cần ngươi sao." Lão thái thái có chút khinh miệt nói.
Trương Thành hút thuốc, nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó đâu? Cái gì mà đem Lục Lâm bán đi hả?".
Lão thái thái bất mãn nói: "Sao lại không phải bán đi? Đưa con nối dõi duy nhất nhị phòng lưu lại ra ngoài rể, làm người ta tuyệt hậu, còn không phải là bán hay sao?"
Trương Thành thở dài, nói: "Không phải hiện tại Lục Lâm ở cùng Trần Tiểu Mễ khá tốt sao?"
"Đó là số phận của Lục Lâm, trước kia bị nâng ra ngoài bằng một tấm ván cửa, Vương thị kia cứ như vậy đưa người ra ngoài ở rể, còn đến chỗ của Trần Tiểu Mễ trộm tiền, không biết xấu hổ, loại người như vậy ngươi còn không biết tránh xa một chút, còn vội vàng cho bọn họ mượn tiền." Lão thái thái khinh thường nói.
"Cha, ngài cho mượn bao nhiêu bạc a?" Trương Tiến hỏi.
"Không nhiều lắm."
Lão thái thái rầu rĩ nói: "Những kẻ không biết xấu hổ đó, một lần mở miệng là năm lượng bạc, đúng là coi chúng ta thành đại tài chủ, người không biết xấu hổ như vậy, không để ý tới thì tốt rồi, cha ngươi cho người ta mượn hai lượng bạc, ta thấy thái độ của Thang thị kia hình như là còn chê ít."
Trương Tiến nghe thấy hai lượng bạc, tâm không khỏi có chút run rẩy, nghĩ thầm: Hai lượng bạc này cho mượn rồi, muốn thu hồi lại, chỉ sợ sẽ không dễ