Lục Trình Ngọc không thi đậu tú tài, không khí trong nhà cũng tối tăm theo.
Lão gia tử cả ngày mặt ủ mày chau ngồi ở trên giường đất hút thuốc, Lục Đồng cũng không dám làm bộ làm tịch như trước.
Gần đây Lục Đồng thật sự có chút sốt ruột, nàng rất rõ ràng, người trong nhà tuyệt đối sẽ không nộp thuế cho nàng, cho nên, nhất định sẽ gả nàng ra ngoài trước khi thu thuế, trước kia có mấy nhà có điều kiện tạm được nàng thấy không tốt nên đều cự tuyệt hết, gần dây cũng có bà mối tới cửa, nhưng đối tượng được giới thiệu lại là càng ngày càng kém.
Lục Đồng giặc xong y phục rồi trở về, nghe thấy trong đại sảnh có người nói chuyện với nhau, cẩn thận nghe, liền nghe được thanh âm của mẫu thân cùng bà mối Vương.
"Bà mối Vương, Lý gia của Đại Phong thôn thực sự tốt như ngươi nói sao, trong nhà có hơn hai mươi mẫu đất, thiếu gia nhà đó còn là một người đọc sách."
Bà mối Vương cười cười, nói: "Sao ta có thể lừa ngươi chứ? Tuy rằng Lý gia kém phú hộ trấn trên một chút, nhưng ở nông thôn một nhà như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa, vị Lý công tử kia cũng là người đọc sách, tương lai nếu thi đỗ, vậy tiểu thư cũng có thể trở thành quan thái thái rồi."
"Sao ta lại không biết ở Đại Phong thôn cư nhiên còn có một nhà tốt như vậy a?" Gần đây Thang thị rất để bụng đến hôn sự của Lục Đồng, cho nên cũng hỏi thăm mấy thiếu niên xuất sắc quanh thôn.
Thang thị bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, mặt trầm xuống, nói: "Lý công tử kia, chẳng lẽ là Lý Kế? Là Lý công tử có thê tử chết vào hai năm trước, để lại một đại nhi tử năm tuổi?"
Bà mối Vương thấy giấu không được, ngượng ngùng cười cười, nói: "Đúng vậy chính là Lý công tử đó, vợ hắn là người không phúc khí, mất sớm, bất quá, điều kiện của Lý gia thật sự rất không tồi."
Thang thị lập tức nổi giận, đúng là điều kiện của Lý Nguyên thực sự không tồi, nhưng Lý lão thái thái kia cũng không phải người dễ đối phó, nghe nói, thê tử đầu tiên của Lý công tử, là bị lão chủ mẫu kia tra tấn đến chết, cái bà mối này cư nhiên giới thiệu cho nữ nhi nàng một người góa vợ.
Đã vậy vợ trước của Lý công tử kia còn để lại một tiểu tử, như vậy một khi nữ nhi mình gả qua, chẳng phải sẽ làm mẹ kế sao, nhi tử của Lý công tử cũng đã năm tuổi, tuổi cũng không nhỏ.
"Cái bà mập đáng chết này, cư nhiên giới thiệu một người như vậy cho nữ nhi của ta, cút cho ta." Thang thị tức khí đỏ mắt.
Vương bà mối thúc đẩy qua không ít hôn sự, vẫn luôn được kính trọng, lập tức nổi giận, lộ ra bộ dáng chanh chua "Ngươi cũng không nhìn lại một chút đi, thật sự cho rằng nữ nhi mình là kim chi ngọc diệp sao, người này thì chướng mắt, người kia thì ghét bỏ, đã mười bảy rồi, sắp thành quỷ đòi nợ rồi, còn dám ghét bỏ Lý công tử, há mồm liền đòi hai mươi lượng sính lễ mới chịu, cũng chỉ có Lý gia mới hào phóng như vậy nếu đổi thành nhà khác, ai sẽ vì một thứ như vậy mà vung tiền như rác chứ!"
Nghe bà mối Vương nói, Thang thị tức đến cả người phát run.
Thang thị vẫn luôn trông cậy vào nữ nhi của mình sẽ trở thành quan thái thái, có thể cùng Lục Trình Ngọc nâng đỡ lẫn nhau, bất quá, nhi tử không thi đậu tú tài, cũng không thể kéo Lục Đồng lên, Thang thị chỉ có thể lấy lui làm tiến, muốn tìm một hộ nông gia nhà giàu một chút, kết quả, những người được giới thiệu chỉ là dưa vẹo táo mức.
Bà mối Vương hùng hùng hổ hổ rời đi, Lục Đồng thấy bà mối Vương đi ra liền né tránh.
Lục Đồng thầm hận bà mối Vương, nhưng cũng có chút oán trách mẫu thân của mình, trước kia đã cự tuyệt mấy người không tệ lắm, hiện tại mấy người được giới thiệu càng ngày càng kém.
Lục Đồng thấy bà mối Vương đi khỏi, mới đi vào cửa.
Thang thị nhìn nữ nhi, miễn cưỡng cười cười, nói: "Con gái a, ngươi đừng để ý cái bà mập đáng chết đó, nương nhất định sẽ tìm một nhà tốt cho ngươi."
Lục Đồng gật gật đầu, trong lòng lại có chút không tin.
Hôn sự không thể đồng ý, bà mối Vương cũng không nói lời hay gì, ra ngoài liền châm chọc mỉa mai người Lục gia một hồi. Tỏ vẻ người Lục gia ánh mắt quá cao, sợ là chỉ có đại quan mới có thể đặt vào trong mắt, cũng không nhìn lại xem điều kiện của mình ra sao. Bà mối Vương nói, có không ít người tán đồng.
Bà mối Vương tuyên truyền một hồi, thôn dân đều cảm thấy ánh mắt của Lục Đồng quá cao, không xem lại mình thế nào để tránh tự rước lấy nhục.
Trên bàn cơm, lão gia tử hút thuốc, nhìn Thang thị, có chút sầu lo nói: "Còn chưa tìm được nhà nào thích hợp với nhà đầu kia sao?"
Lão gia tử thở dài, nói: "Nếu thật sự tìm không thấy, thì yêu cầu ít lại một chút đi."
Vương thị có chút ghét bỏ nhìn Lục Đồng, rầu rĩ nói: "Sao lại không có người gia cảnh trong sạch tới cầu hôn chứ?". Lục Đồng không có hé răng, hẳn là có thể cảm giác được gần đây người trong nhà càng ngày càng ghét bỏ nàng.
Lục Đồng cầu xin giúp đỡ nhìn Lục Trình Ngọc, Lục Trình Ngọc sắc mặt âm trầm, không nói gì, vốn dĩ lần này Lục Trình Ngọc cảm thấy hắn có thể đậu tú tài, không thi đậu đối hắn ảnh hưởng phi thường lớn.
Lục Đồng cắn chặt răng, trong lòng có chút ủy khuất, Lục Đồng rất sùng bái ca ca mình, luôn cảm thấy ca ca sẽ không giống Lục Lâm, tương lai nhất định có thể phong hầu bái tướng, nhưng mà giờ khắc này, Lục Đồng lại cảm thấy đại ca cũng bất quá cũng chỉ có thế.
Tình cảnh của Lục gia thì bi thảm, cuộc sống của nhà Trần Tiểu Mễ lại càng ngày càng tốt.
Trần Tiểu Thái bới cơm, "Lâm ca, hình như Lục gia đang tìm hôn phu cho Lục Đồng, tất cả mọi người đều nói, ánh mắt Lục Đồng quá cao, tìm không được nhà chồng."
Gần đây Trần Tiểu Thái rộng lượng hơn không ít, quan hệ với Lục Lâm tốt hơn rất nhiều, nếu như nghe được tin gì, cũng sẽ nói với Lục Lâm.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái liếc, nói: "Ngươi còn biết được chuyện này?" Tiểu hài tử ở chỗ này đúng là trưởng thành sớm a!
Trần Tiểu Thái có chút xấu hổ nói: "Ta cũng là nghe người khác nói."
Lục Lâm cười cười, nói: "Hình như là đắc tội bà mối." Ở thời đại này đồn đãi vớ vẩn cũng có thể giết người, tam cô lục dì trong thôn chỉ cần tản ra một ít lời đồn giả như thật, là có thể hủy diệt thanh danh của một người, mà thực lực bà mối là xuất sắc nhất trong đám người đó.
Trần Tiểu Mễ lắc lắc đầu, nói: "Mấy bà mối đó rất khó đối phó a!"
Trần Tiểu