Lục Lâm tới đây hai ngày, đại khái cũng nắm rõ được sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi của ba huynh đệ Trần gia.
Mỗi ngày Trần Tiểu Mễ đều đi sớm về trễ phụ trách săn thú nuôi gia đình, có khi Trần Tiểu Thái mang theo Trần Tiểu Mạch ra ngoài nhặt củi, hái một ít rau dại, cho gà ăn... Có khi, để Trần Tiểu Mạch lại ở nhà.
Thấy ba huynh đệ Trần gia mỗi ngày đều vội đến chân không chạm đất, Lục Lâm nằm một hồi lâu cũng có chút chột dạ.
Đến tiểu hài tử còn biết nuôi gia đình, một đại nam nhân như hắn lại chỉ biết nằm trên ván mà ngủ.
Lục Lâm cảm thấy chính mình phải kiếm một chút tiền, chăn bông trong nhà cũng quá mỏng, ngủ như vậy sớm muộn gì hắn cũng bị đông chết.
Trần Tiểu Thái chịu trách nhiệm gánh củi lửa, về đến nhà, đã ngửi thấy được một luồng hương vị.
Trần Tiểu Thái hít hít mũi, có chút tò mò.
Lục Lâm liếc mắt nhìn Trần Tiểu Thái, nói: "Ngươi đã trở lại, ta làm trứng chiên."
Trần Tiểu Thái có chút hồ nghi nói: "Trứng chiên? Trứng ở đâu ra a!" Trong nhà có năm con gà con, nhỏ như vậy làm sao đẻ trứng được.
Lục Lâm tùy ý nói: "Gặp một ổ gà rừng, nhặt được."
Trần Tiểu Thái có chút ngoài ý muốn với vận khí của Lục Lâm, nhưng cũng không miệt mài theo đuổi, có ăn là tốt rồi.
Trần Tiểu Thái nhìn mâm trứng chiên, do dự một chút, nhìn Lục Lâm, nói: "Ngươi cũng tới ăn đi."
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái, thầm nghĩ: Tiểu hài tử này cũng rất rộng lượng a! Cư nhiên còn mời hắn ăn trứng gà.
Bên trong quầy bán quà vặt của Lục Lâm có hai sọt trứng gà lớn, mỗi sọt đều có khoảng bốn trăm trứng, kiếp trước, trình độ của người ở nông thôn rất tốt, có rất nhiều người đều ra ngoài làm việc, cũng có nhiều người không nuôi gà để lấy trứng mà đi mua trứng gà ăn.
Trứng gà trong quầy bán quà vặt là do gà ăn thức ăn gia súc đẻ ra, đương nhiên dinh dưỡng sẽ kém hơn một chút so với gà nuôi trong nhà đẻ ra, bất quá, tốt xấu cũng là trứng gà, có còn đỡ hơn không.
Trước khi Trần Tiểu Thái trở về, hắn hắn đã ăn hai cái, còn lén nấu một chén cháo, lấy gạo trong quầy bán quà vặt nấu. Cảm giác ăn no rất là không tồi.
Lục Lâm ăn một miếng, Trần Tiểu Thái liền đoạt bát cơm về.
Lục Lâm bừng tỉnh đại ngộ mục đích của Trần Tiểu Thái, hẳn là Trần Tiểu Thái sợ hắn hạ độc, cho nên, để hắn ăn một miếng trước, xác định không có độc mới bắt đầu ăn.
Lục Lâm có chút cạn lời, còn tuổi nhỏ, tâm nhãn lại nhiều như vậy.
Trần Tiểu Thái ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Lục Lâm một cái, hỏi: "Có phải ngươi bỏ mỡ vào hay không?"
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Đúng vậy."
Trần Tiểu Thái có chút bực mình mắng một câu, "Cái đồ phá của."
Lục Lâm: "......" Hắn cư nhiên bị một tiểu hài tử quở trách là đồ phá của.
Lục Lâm bỗng nhiên nghĩ tới, mỗi ngày phụ nữ hiện đại đều ồn ào là phải giảm béo, thực phẩm dầu mỡ tránh còn không kịp, dầu ở cổ đại