Lục An thất nghiệp, nên chỉ có thể làm việc ở nhà.
Lục lão gia tử cảm thấy nhi tử mất việc làm Lục gia mất mặt, liền đưa chuyện đốn củi, gánh nước cho Lục An làm.
Lúc Lục An còn làm việc ở trấn trên cũng quản lí mấy chục dân công.
Thuộc hạ của hắn đều cung kính hắn, xum xoe nịnh bợ hắn, làm Lục An cảm thấy lâng lâng, lâu dần cũng làm hắn sinh ra thói tự cao tự đại.
Thất nghiệp làm tâm thái của Lục An có chút không cân bằng, Lục Minh kênh kiệu với Lục An, Lục An cũng lười để ý tới hắn, hai huynh đệ oán trách lẫn nhau, la hét ầm ĩ không ngừng.
Nói tóm lại, Lục An nhận hối lộ, bị đuổi việc, còn lén xài hết tiền, hắn tự biết đuối lý nên khi hai huynh đệ cãi nhau, đa số là lão đại Lục Minh chiếm thượng phong.
Lục An sống ở trấn trên rất tiêu dao, sau khi về nhà thì bị sai phái làm này làm nọ cả ngày, hắn có chút hụt hẫng.
Lão thái thái cùng lão gia tử đều giúp đỡ lão đại, làm Lục An bực mình không thôi.
Lục An nằm ở trên giường, có chút buồn bực nói: " Lão đại thật quá đáng."
Lâm Tú Nhi cũng có chút oán giận Lục An, Lâm Tú Nhi cũng không biết chuyện Lục An nhận hối lộ, nhưng giận là giận, dù sao hắn cũng là đương gia của nàng, Lâm Tú Nhi cũng không thể làm gì được.
"Hai ngày trước, Lục Đồng có trở về một chuyến, lúc đi còn lấy theo hai mươi cái bánh bao của nhà mình." Lâm Tú Nhi nói.
Lục An cau mày, nói: "Sao đại tẩu lại làm thế, con gái gả chồng như nước đổ đi, làm gì có chuyện trợ cấp như thế được, nhà mình cũng đã rất khó khăn rồi."
Gả Lục Đồng đi, nhà lão đại cũng được hai mươi lượng bạc, còn hắn thì một lượng bạc cũng không thấy a, Lâm Tú Nhi cau mày, nói: "Nhà chồng Lục Đồng cũng không nghèo, luôn chạy về nhà mẹ đẻ tống tiền thì còn ra thể thống gì nữa."
Lâm Tú Nhi không biết, Thang thị dung túng nữ nhi như thế, căn bản không phải vì thương nữ nhi, mà là do Lục Đồng nắm được nhược điểm của Lý Phương Nguyệt, nếu Thang thị không cho, Lục Đồng sẽ nói chuyện này cho lão thái thái, Thang thị cũng xém bị con gái mình làm cho tức chết.
Lão thái thái không biết nội tình, nên có oán khí rất lớn mỗi khi Lục Đồng chạy về nhà mẹ đẻ.
"Lão đại dưỡng ra đứa con gái như vậy mà lại dám khoa tay múa chân với ta cả ngày, đúng là không biết điều."
Bên Lục gia loạn thành một đoàn, bên Lục Lâm xảy ra chút chuyện.
Một mình Trần Tiểu Thái ngồi xe từ Liễu Trấn về Lâm Trấn.
"Người ta không cho chúng ta thuê?" Lục Lâm hỏi.
Trần Tiểu Thái rầu rĩ nói: "Lão bản nói cửa hàng này cần dùng để làm việc khác nên không cho chúng ta thuê."
Lục Lâm cau mày, lúc trước hắn quyết định thuê cửa hàng này ở Liễu Trấn cũng đã nói chuyện rõ ràng với lão bản, sao bây giờ lão bản lại đổi ý.
"Hai bên đã kí khế ước, lão bản có nói sẽ bồi thường như thế nào không?" Lục Lâm hỏi. Trần Tiểu Thái có chút buồn bực nói: "Ông ấy nói, chỉ lấy tiền mấy tháng thuê thôi, tiền còn dư lại sẽ trả cho chúng ta, Lâm ca lão bản hạn cho chúng ta trong vòng ba ngày phải dọn đi, nếu không sẽ ném đồ của chúng ta ra ngoài, nếu không có Tần đại thúc trấn áp, ta đoán lão bản kia đã ném đồ của chúng ta ra ngoài ngay lúc đó."
"Ít nhiều gì cũng nhờ Tần đại thúc." Lục Lâm nói
"Đúng vậy nếu không nhờ Tần đại thúc trấn áp bọn họ, ta cũng không biết phải làm sao bây giờ." Trên tay Tần Nghị từng dính máu tươi, lúc xảy ra xung đột phóng xuất ra sát khí rất nặng, làm Trần Tiểu Thái cũng có chút sợ.
Lục Lâm gật gật đầu, nói: "Lão bản kia cũng thật xấu tính."
Đối phương cư nhiên còn muốn lấy tiền thuê mấy tháng này, sau khi hắn thuê cửa hàng kia, đã tốn không ít tiền để tu chỉnh, huống chi, đối phương còn vội vội vàng vàng đuổi hắn đi, chỉ sợ sẽ phải chậm trễ chuyện buôn bán.
Lục Lâm hít sâu một hơi, nói: "Chuyện này không nên chậm trễ, ta và ngươi cùng đi qua đó xem sao."
Trần Tiểu Mễ đi ra, nói: "Có người giở trò lưu manh sao? Để ta qua đó tấu tên xấu xa kia một trận."
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Mễ, nói: "Thôi ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta có thể xử lý được."
Trần Tiểu Mễ rầu rĩ, nói: "Cũng được."
Lục Lâm cắn chặt răng, chuyện này cũng không trách đối phương, đối phương không muốn cho hắn thuê nhà thì thôi, chỉ cần trả lại hết tiền thuê là được.
Vốn dĩ Lục Lâm còn cảm thấy lão bản rất tốt bụng, hiện tại thì không cảm thấy như thế nữa, vị trí cửa hàng của ông ta cũng bình thường thôi, nhưng sau khi hắn thuê chỗ này để mở cửa hàng, chỗ đó đã có danh khí, danh khí là thứ vô hình vô trạng, nhưng lại có giá trị không nhỏ. Lục Lâm đến Liễu Trấn, nói chuyện với lão bản một chút rồi thu dọn tất cả đồ đạt.
Lục Lâm thấy lão bản kia gấp không chờ nổi muốn tiễn hắn đi, liền biết hơn phân nửa là do đối phương đã tìm được người thuê với giá tốt hơn hắn, Lục Lâm cãi nhau ầm ĩ với lão bản một trận, cuối cùng thu lại được mười tám lượng bạc, tính đi tính lại vẫn lỗ một chút.
Trong lòng Lục Lâm có chút bứt rứt, nhưng ngẫm lại, cái cửa hàng này đã kiếm cho hắn hơn hai trăm lượng, tâm tình cũng bằng phẳng lại.
"Lâm ca, hiện tại nên làm gì bây giờ?" Trần Tiểu Thái hỏi.
Lục Lâm nhìn Trần Tiểu Thái liếc mắt một cái, nói: "Trước tiên hãy đem tất cả đồ vật đến khách điếm trước đã."
"Cũng được!"
Lục Lâm cùng Trần Tiểu Thái đưa tất cả đồ vật đến khách điếm, hắn mang theo Trần Tiểu Thái đi dạo một vòng quanh Liễu Trấn, Lục Lâm lại mua thêm một cửa hàng.
Bởi vì thời gian khá gấp gáp, trong trấn cũng có rất ít cửa hàng rao bán, nên vị trí của cửa hàng này không tốt bằng cửa hàng trước.
Tuy rằng vị trí hơi trật một chút, nhưng diện tích lại không nhỏ, phía sau cửa hàng còn có mấy giang phòng ở và giếng nước, rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, lần này Lục Lâm mua luôn cả cửa hàng và phòng ở.
Cửa hàng này nhỏ hơn không ít so với tòa nhà Lục Lâm đang ở tại Lâm Trấn, độ tinh xảo cũng kém hơn rất nhiều, nên chỉ tốn 140 lượng.
Sau khi mua được nhà, Lục Lâm liền đi đón đám người Trần Tiểu Thái, dọn đồ vào cửa hàng mới.
Trần Tiểu Thái đi theo Lục Lâm, nói: "Lâm ca, chủ nhân của cửa hàng này, sẽ không đổi ý tiễn chúng ta đi nữa phải không?"
Lục Lâm lắc lắc đầu, nói: "Yên tâm đi, sẽ không." Lần này vì để nhất lao vĩnh dật*, hắn đã mua luôn cả tòa nhà.
Cửa hàng Hoa Hạ mới khai trương ở Liễu Trấn, sinh ý của cửa hàng lại không được như ý, làm Trần Tiểu Thái thập phần thất vọng.
Lục Lâm cũng đi đến cửa hàng trước kia nhìn một chút, không khỏi có chút nén giận.
Lúc dọn khỏi cửa hàng, Lục Lâm đã dọn luôn cả bảng hiệu, nhưng