Điền Chí Thành không biết liệu tiền ở niên đại này có chuyển được vào Taobao* hay không (*giống Shopee Pay của nước mình), trên người anh hiện giờ nghèo rớt mồng tơi, nên tạm thời không có cách nào đi xác nhận, chỉ có thể đợi sau này lại tính tiếp.
Điền Chí Thành mua một cái kem trên Taobao, rồi ăn sạch vào bụng, đến tận bây giờ cơ thể mới mát mẻ hơn.
Tiền ít thì phải biết cách chi tiêu chứ, Điền Chí Thành mua về hai vỉ trứng cút, chuẩn bị mang trứng chim trở về, định bụng buổi tối làm một bữa thịnh soạn hơn.
Dù hồi bé khi đói bụng thì cái gì cũng từng ăn rồi, nhưng từ lúc lên cấp ba, sau đó lại còn vừa đi học vừa đi làm, nên Điền Chí Thành đã không còn bị đói như vậy bao giờ nữa, việc ăn uống cũng xem như no đủ.
Người ta hay nói từ khổ sang sướng thì dễ, nhưng từ sướng về khổ mới là khó, anh không muốn ăn cơm cao lương nữa đâu.
Ở trên núi, Điền Chí Thành tìm đến một tảng đá sạch sẽ rồi ngồi xuống, gió núi thổi qua, mạch suy nghĩ trong đầu lại bay xa, chẳng hiểu sao lại nghĩ đến Mục Hiểu Hiểu người bị chính nguyên thân làm hại.
Mục Hiểu Hiểu ở trong trí nhớ