Điền Chí Thành đi dạo một vòng, rồi chỉ tay vào lọ kem Hoa Tuyết hỏi: “Lọ kem Hoa Tuyết này bán thế nào?”“Bảy đồng năm.
”“Đường bán thế nào?”“Đường phèn ba mao, đường trắng năm mao, muốn mua đường trắng cần phiếu đường.
” Nhân viên bán hàng âm thầm trợn mắt, không kiên nhẫn nói: “Hỏi tới hỏi lui, rốt cuộc anh có mua hay không?”“Nếu không hỏi, sao tôi biết nên mua cái nào?” Điền Chí Thành lạnh nhạt liếc mắt nhìn đối phương một cái, anh có thái độ rõ ràng, hoàn toàn không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt họ.
Nhân viên bán hàng thấy Điền Chí Thành tuy mặc đồ cũ, nhưng khí thế không thấp, người này giật giật khóe miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không phản bác lại anh, Điền Chí Thành lại hỏi giá cả vài món đồ, đợi đến khi nhân viên bán hàng sắp hết kiên nhẫn muốn mắng chửi anh thì anh thong thả ung dung đi ra khỏi công xã.
Sau khi có chút hiểu biết sơ qua về giá cả, Điền Chí Thành trở lại chợ đen.
Đồng hồ đã đưa cho Triệu Trình để anh ta mang đi bán, nhưng cái đó không phải lương thực đồ dùng hằng ngày, nên người muốn mua cũng không nhiều, trong thời gian ngắn không thể bán được.
Hiện giờ tiền nắm trong tay không nhiều,