dù sao mấy đồ dùng sinh hoạt đó, cũng không đổi thường xuyên.
“Dạ đúng, chị chỉ cần lấy ra để trả là được.
”Người phụ nữ nhìn Điền Chí Thành gật đầu, trên mặt tức thì nở nụ cười tươi như hoa: “Vậy thì, cho tôi bột mì và gạo mỗi loại mười cân, đường trắng lấy năm cân là được, nhưng tôi chỉ một người xách không tiện, nếu được cậu giao về giùm tôi.
”Người phụ nữ sợ Điền Chí Thành từ chối, vội vàng nói: “Ở đây một ngày cậu bán được bao nhiêu cân, cậu đi tới khu của tôi, xung quanh đó nhiều người muốn mua lương thực tinh chế, mấy bao này của cậu, không cần tốn chút sức để bán.
”Điền Chí Thành tất nhiên tìm cớ từ chối, ở chợ đen có động tĩnh gì, anh có thể thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, nếu bây giờ đi theo bà tới khu dân cư để bán, lỡ như bị người ta báo lên, anh không lỗ cũng chết.
Hơn nữa nếu không phải Điền gia thực sự quá nghèo, tiền cần dùng quá nhiều, anh cũng không bán những thứ không mang lại nhiều lợi nhuận như lương thực.
“Chị ơi, nếu không chị về kêu người ra đây lấy đi, em có việc ở nhà phải trở về gấp.
” Điền Chí Thành tỏ dáng vẻ bán không