Tới cửa thôn, không tránh được gặp phải mấy đại nương cùng thôn, những người này trước giờ đều là camera chạy bằng cơm của thôn.
Nếu là nguyên thân nhìn thấy bọn họ, nhất định trước tiên là né tránh, nhưng Điền Chí Thành thì không, bây giờ trong tay anh có tiền, anh còn đang lo không ai thay anh đồn đi đây.
“Chí Thành, mới sáng sớm cậu đi vào huyện mua gì vậy, bao lớn bao nhỏ cầm về nhà, phát tài rồi sao?”Một người phụ nữ dáng người hơi béo nâng bao tải sau lưng Điền Chí Thành, ai da một tiếng, nói: “Mua gì vậy, khá nặng tay đó.
”“Không có gì, chỉ là mấy đồ dùng trong nhà, cũng do tối qua con đạp rách chăn, mẹ con kêu con mua vải bố màu xanh về làm lại vỏ chăn cho con.
” Điền Chí Thành cười nói.
“Cái gì gia đình cậu, còn mua vải bố màu xanh về làm vỏ chăn, cái đó nếu bị rách phải đền bù đó.
“Chắc là khoác lác thôi, nhà cậu mái nhà bị thủng nửa tháng mới sửa được, giờ còn mua vải bố màu xanh để làm chăn nệm mới.
”Kinh tế gia đình góa phụ Điền mọi người đều rõ như ban ngày, cho nên không tin lời Điền Chí Thành nói, cảm thấy anh