Cô đeo giỏ nấm hái được ngày hôm qua lên dự định mang tới cửa hàng cung tiêu bán thử, cô chưa từng đi bộ như thế này, nên nửa đường thì chân đã mỏi rã rời, cô phải nghỉ chân hai lần giữa đường, trên đường đi cô hỏi thăm hợp tác xã cung tiêu trước, thật vất vả mới đến nơi, cửa hàng này cũng không lớn, cô vào bên trong, thấy có 2 người bán hàng đang nói chuyện, họ cũng không thèm để ý tới cô.
Cô đi qua quầy nở nụ cười chuyên nghiệp, " Chào chị, chỗ này có phải quầy thu mua không ạ""Không, cô đi sang bên thu mua ở bên kia" Cô gái bán hàng không thèm nhìn cô rồi trả lời.
Cô cũng từng nghe qua nói người ăn cơm nhà nước thời này rất được hoan nghênh, nên họ thường không coi trọng khách hàng, nghĩ cũng đúng thật, hình thức bán hàng không cạnh tranh, chiếm lĩnh thị trường như thế này, bảo sao họ không kiêu căng.
Cô cũng không so đo với họ, đi tới quầy thu mua bên kia.
Bên này có một cô gái đang cúi đầu viết viết gì đó.
"Chào cô, tôi có chút nấm tươi muốn đổi, chỗ này có mua hay không""Nấm à, chỗ tôi không mua nấm tươi, vì nấm tươi không để được lâu"Cô gái ngẩng đâu nhìn cô, đi lại kéo cô vào trong: "Chị có nhiều hay không, em muốn mua cho mình""Tôi chỉ có khoảng năm cân thôi, vì ngày hôm qua trời mưa nên thử lên núi hái chút về"" Vậy chị bán lại hết cho em, nấm khô ở đây 1 đồng một cân cần phiếu, năm cân nấm tươi em trả chị 1 đồng thế có được không""Được chứ" Trương Tiểu Ngư vui mừng trả lời"Ở đây thịt bán như thế nào vậy em" Cô thử dò hỏi"Thịt heo giá 2 đồng 8 hào một cân cần phiếu, xương heo thì 1 đồng một cân cũng cần phiếu, nhưng dạo này thịt heo khan hiếm, có muốn mua cũng không có" Cô gái giọng hơi buồn chán