Diệp Vũ Nhi trên tay xách một chiếc bánh kem tung tăng quay trở về nhà.
Hôm nay là sinh nhật của Thiên Vương bạn trai cô, cô muốn tạo bất ngờ cho anh ấy.
Về đến nhà, cô còn chưa kịp tạo bất ngờ cho Thiên Vương thì Thiên Vương đã tạo cho cô bất ngờ lớn hơn chính là anh ta cắm sừng cô.
Diệp Vũ Nhi về đến nhà thấy có dép phụ nữ, cô nghĩ chắc là bạn bè đến chơi.
Nhưng khi cô bước vào phòng cảnh tượng trước mắt làm cô suy sụp hoàn toàn.
Thiên Vương đang lăn lộn trên giường với Diệu Linh.
Là cô gái khác thì cô không nói, mà đây là bạn thân của cô.
Thế nào chịu nổi khi bị cả người yêu và bạn thân mình phản bội như vậy.
Bịch!
Hộp bánh kem trên tay Diệp Vũ Nhi đã bị cô làm rơi xuống đất.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Thiên Vương hốt hoảng đứng dậy.
“Vũ… Vũ Nhi em về khi nào thế?”
“Tôi về khi nào cần phải báo với anh à?”
Diệu Linh đứng một bên cũng giải thích.
“Chuyện… Chuyện không như mày nghĩ đâu…”
Thiên Vương vốn dĩ không yêu Diệp Vũ Nhi nhưng lại đồng ý quen chỉ vì lời cá cược của bạn bè anh ta.
“Diệu Linh, em giấu làm gì chứ?”
“Sẵn đây nếu cô đã thấy tôi nói cho cô biết tôi và Diệu Linh đang quen nhau.”
Diệp Vũ Nhi không thể tin người bạn trai mà mình yêu thương suốt thời gian qua lại như vậy.
Diệp Vũ Nhi ngấn lệ hai dòng nước mắt.
“Diệu Linh không ngờ mày là bạn thân của tao nhưng hôm nay mày lại dành bạn trai của tao.”
“Ai nói tao là bạn thân của mày cơ chứ.
Mày chỉ tự coi tao là bạn thân thôi chứ tao chưa từng coi mày là bạn thân.”
Diệp Vũ Nhi nghe những lời cay nghiệt đó từ miệng cô bạn thân mà cô giúp đỡ bao nhiêu năm qua.
Bây giờ cô ta có được tất cả lại quay sang dành bạn trai với cô.
“Uổng công tôi giúp đỡ cô.”
“Haha! Bây giờ mày nhìn lại mày xem thất bại hoàn toàn.
Đến cả bạn trai cũng bị tao giật lấy.”
Diệp Vũ Nhi quay sang hỏi Thiên Vương.
“Tôi hỏi anh? Tôi làm gì mà anh đối xử với tôi như vậy?”
“Lên giường với cô chẳng khác gì lên giường với khúc gỗ, không có chút cảm xúc nào.”
“Cô nghe đó, khúc gỗ haha! Ngoài yêu thương ra cô còn phải biết chút gì đó về giường chiếu.
Cô làm không được thì để tôi thay cô chăm sóc Thiên Vương.”
Diệp Vũ Nhi mặc dù rất đau lòng nhưng cô cố nén cảm xúc vào trong chỉ nở nụ cười nhẹ để che giấu nỗi đau đó.
“Vậy tại sao anh quen tôi mấy tháng qua?”
“Tôi nói cho cô biết.
Tôi chỉ vì cá cược với bạn tôi nên tôi mới quen cô.
Không ngờ cô dễ dãi như vậy.”
Cá cược? Tình yêu mà anh ta đem ra cá cược chẳng khác gì một trò đùa.
“Vậy đưa tôi một nửa tiền cược.”
“Cô còn mặt dày đòi tiền cược à?”
“Sao lại không chứ? Nó cũng có phần của tôi mà.”
“Thiên Vương mau đưa cho cô ta đi.”
Thiên Vương lấy trong ví số tiền nửa ván cá cược kia đưa cho Diệp Vũ Nhi.
Diệp Vũ Nhi cầm chặt số tiền trong tay.
Dù sao cũng phải lấy vì số tiền này không bằng một phần nhỏ số tiền mà cô đã lo cho hắn suốt thời gian qua.
“Diệu Linh tôi nói cho cô biết.
Cô cướp được của tôi thì sẽ có người cướp được của cô.
Tôi chống mắt lên xem hai người hạnh phúc được bao lâu.”
Nói xong, Diệp Vũ Nhi quay lưng bỏ đi.
Chín giờ tối.
Tại bar Hoả Diễm, cô đến đây uống rượu để giải sầu.
“Cho tôi