Thiên Vương giải thích sự việc vừa rồi với Hàn Dương Phong.
“Anh Hàn, chúng tôi đều là bạn cũ học chung trường, lâu ngày gặp lại chỉ muốn chào hỏi một chút.”
Vũ Nhi quay lưng rời đi, bỗng nhiên bị một bàn tay rắn chắc của người đàn ông giữ lại.
“Vũ Nhi, em ngồi xuống đi.”
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.”
“Cô muốn tránh né thì cứ nói, cớ gì phải viện cớ như vậy?”
Ánh mắt của Hàn Dương Phong vô tình quét qua bàn tay của Trần Vương đang nắm lấy tay của Diệp Vũ Nhi.
Đôi con ngươi của Hàn Dương Phong đỏ bừng lên, hiện rõ từng tia máu người ngoài nhìn vào rất sợ.
Giống như Thiên Vương kia đang đụng vào người phụ nữ của anh ta vậy.
Diệp Vũ Nhi hất tay Thiên Vương ra khỏi tay cô rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trong lòng mọi người vô cùng hoảng sợ.
Đụng đến ai chứ đụng đến Hàn Dương Phong chỉ có nước chờ mà đi chầu Diêm Vương.
Diệu Linh muốn liếc mắt nhưng không biết phải làm sao.
Ánh mắt của Hàn Dương Phong chỉ nhìn về phía của Vũ Nhi thì cô liếc ta câu dẫn anh ta bằng cách nào chứ.
Diệu Linh cố tình làm đổ rượu lên người Hàn Dương Phong để có cơ hội tiếp cận anh ta.
Diệu Linh nâng ly rượu lên mời cả bàn.
“Tổng giám đốc Hàn bớt nóng, nào uống với tôi một ly.”
Hàn Dương Phong nâng ly lên cụng lại như phản xạ tự nhiên.
Bất ngờ Diệu Linh cố tình gạt tay Thiên Vương làm cho rượu đổ lên tay của Hàn Dương Phong.
Diệu Linh giả vờ như chỉ là sơ ý đụng vào tay Thiên Vương nên gương mặt tỏ vẻ lo sợ.
“Xin lỗi tổng giám đốc Hàn, tôi không cố ý.”
Hàn Dương Phong rất tức giận, chỉ muốn đứng dậy rời khỏi bàn ăn.
Diệu Linh lấy trong túi xách tờ khăn ướt rồi đứng dậy đi qua phía Hàn Dương Phong đang ngồi.
“Để em giúp tổng giám đốc Hàn lau ít rượu nhé!”
Hàn Dương Phong hất tay Diệu Linh ra một bên.
“Không cần.
Tôi tự làm được.
Cô về chỗ của mình đi.”
Diệu Linh rất tức giận khi không thể câu dẫn được Hàn Dương Phong chú ý đến mình.
Mặc dù rất tức giận nhưng cô ta cũng không thể làm cách nào khác, đành về chỗ ngồi của mình vậy.
Hàn Dương Phong dường như cũng hiểu được ý đồ của bọn họ là nhờ vào Vũ Nhi để ký được hợp đồng béo bở này.
“Nếu giám đốc Vương đến đây để làm phiền thư ký của tôi thì tôi không ngại tiễn khách.”
“Anh Hàn anh bớt giận, chúng tôi đến đây để bàn chuyện làm ăn.
Chẳng qua chúng tôi đã lâu mới gặp nên chỉ chào hỏi một chút.”
Vừa hay Vũ Nhi từ nhà vệ sinh vừa đến bàn ăn cũng bị anh mắng xanh cả mặt mày.
Cô không hiểu tại sao anh ta lại tức giận đến như vậy.
“Vũ Nhi, hôm nay tôi đến đây để bàn việc làm ăn chứ chẳng phải nghe mấy người nhắc về chuyện cũ.
Nếu không liên quan đến công việc thì cô bớt nói lại.”
Vũ Nhi đứng ngây người chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trong đầu cô đang nghĩ anh ta mới đúng là người treo hoa ghẹo nguyệt.
Vũ Nhi bị sếp Hàn chỉ trích trong lòng Diệu Linh vô cùng hả hê, cô ngồi cười tươi như thể cô đang xem một đoạn phim hề vậy.
Vũ Nhi đưa hai con ngươi của cô nhìn về phía Diệu Linh chằm chằm, nếu có thể giết người mà không đi tù thì người mà cô giết sẽ là đôi cẩu nam nữ kia.
Vũ Nhi trong lòng vô cùng đang muốn rời khỏi nơi này một cách nhanh chóng, nhưng cô chẳng biết làm cách nào.
“Tôi ra ngoài nghe điện thoại một lát.”
Vũ Nhi lấy cớ ra ngoài nghe điện thoại nhưng dường như Hàn Dương Phong đã nghĩ ra được suy nghĩ của Vũ Nhi là muốn tránh né những người này.
“Cô ngồi im đó.”
“Anh…”
Vũ Nhi cũng không thể làm gì khác ngoài ngoan ngoãn nghe lời anh ta mà ngồi im.
Tuy Vũ Nhi không hiểu được tên Hàn Dương Phong kia đang có ý đồ gì nhưng cô vẫn cố gắng ngồi lại để nghe bọn họ nói chuyện công việc.
“Tổng giám đốc Hàn, vừa rồi tôi có mong muốn