Sau khi thấy Hàn Dương Phong hỏi mình về những sự việc của bảy năm trước.
Hàn Thương Mạnh cảm thấy hình như anh ấy đã nhớ được gì nên mới vội đến tìm ông ta.
Hàn Thương Mạnh liền gọi điện cho Trần Kiệt.
Thật sự ra Trần Kiệt là cô nhi được Hàn Thương Mạnh nhận về.
Ông ta nuôi lớn Trần Kiệt và chưa bao giờ đối đãi tệ với anh ấy.
Những thứ Hàn Dương Phong có được, ông ta đều cho Trần Kiệt không ít thì nhiều.
Ông ấy sắp đặt cho Trần Kiệt và Hàn Dương Phong gặp nhau ngẫu nhiên và trở thành bạn thân.
Từ đấy ông ta kiểm soát và biết gần như là toàn bộ những gì mà Hàn Dương Phong làm.
Vì Trần Kiệt và Hàn Dương Phong coi nhau như là tri kỉ do đó tất cả mọi thứ Hàn Dương Phong đều nói với Trần Kiệt.
Mà chỉ cần Trần Kiệt biết thì Hàn Thương Mạnh không thể không biết.
Do đó vụ việc bảy năm trước xảy ra từng tận như thế nào Hàn Thương Mạnh đều nắm rõ cả.
“Trần Kiệt.
Con đang ở đâu.
Đến đây gặp ta.”
“Dạ con đến liền.
Chú có việc gì quan trọng à.”
“Đến đây đi rồi chúng ta cùng trao đổi.”
Trần Kiệt sau khi nhận được cuộc điện thoại từ Hàn Thương Mạnh thì anh ấy cũng biết được là Hàn Dương Phong đã về và gặng hỏi câu chuyện của bảy năm trước.
Anh không biết phải làm sao để tốt nhất cho Hàn Dương Phong.
Vì từ giả đã thành thật.
Từ giả vờ làm bạn thân nhưng đến bây giờ anh ấy và Hàn Dương Phong đã là đôi bạn thân thật sự.
Tuy Hàn Thương Mạnh có ơn cứu mạng, dưỡng dục anh ấy nhưng Hàn Dương Phong là người mà khi anh ấy buồn, vui đều muốn chia sẻ cùng.
Tình bạn này đã vượt giới hạn.
Có thể coi như là anh em ruột với nhau.
Trần Kiệt cũng không biết phải làm sao nhưng trước mắt là đến gặp Hàn Thương Mạnh để xem tình hình như thế nào.
“Chào chú, con mới đến.”
“Ngồi xuống đi.
Ta có chuyện muốn hỏi con.”
Trần Kiệt cảm giác được đây có thể là chuyện rất quan trọng.”
“Dạ chuyện gì mà con thấy nét mặt của chú nghiêm trọng vậy ạ.”
“Mới đây Hàn Dương Phong nó có về hỏi chú chuyện về bảy năm trước.
Nó cố gắng hỏi để xem chú có biết gì không?”
“Dạ rồi sao chú cứ nói.
Con biết gì sẽ trả lời chú hết.”
“Ta nghĩ là nó đã biết được chuyện gì rồi.
Dạo gần đây con ở bên cạnh nó có biết được gì không?”
“Con thấy Hàn Dương Phong bữa giờ cũng chỉ có công việc nên cũng không thấy có dấu hiệu gì lạ cả.
Chỉ ngày hôm nay vì cứu Thiên Ngân nên anh ấy bị thương.”
“À.
Chú thấy nó rất lạ.
Lạ hơn mọi khi.
Chắc có thể nó đã biết được gì.
Con ở bên cạnh nó có gì thì nói chú biết liền nhé.”
“Dạ con cảm ơn chú.”
“Chuyện con nhờ chú.
Chú đã làm rồi.
Bây giờ nơi xưa con ở cô nhi viện đã được xây dựng lại và mở rộng, tiếp nhận nhiều hoàn cảnh như con.”
“Con cảm ơn chú.”
“Các cô luôn hỏi con bận gì hay sao mà dạo này thấy ít ghé đấy.”
“Dạ dạo này con phải hướng dẫn Minh Nguyệt làm quen lại với công việc nên không có thời gian.
Con sẽ sắp xếp ghé thăm các cô.”
“Vậy rất tốt.
Làm gì làm đừng quên những người đã nuôi nấng lấy mình để được bây giờ.”
Quả thật là một ông già nguy hiểm.
Ông ta cố tình nhắc đến nơi mà Trần Kiệt đã từng ở đó để nhầm mục đích nhắc nhở Trần Kiệt là ông ấy mới là người nuôi dạy anh ấy để được như bây giờ.
“Dạ chú.
Con sẽ sắp xếp.
Con thấy Minh Nguyệt rất giống chú.
Mới đây gần như đã có thể một mình đảm nhận được rồi ạ.”
“Ta cảm ơn con.
Thôi con về đi.”
“Dạ con xin phép.”
Sau khi Trần Kiệt rời đi thì một người lạ mặt xuất hiện.
“Cậu có làm theo lời tôi nói không?”
“Dạ có thưa ông chủ.
Tôi luôn theo dõi cậu ta và cậu chủ.”
“Tốt lắm.”
Thì ra ông ta cũng không đơn giản.
Trần Kiệt cứ tưởng qua mặt được ông ấy nhưng không ngờ được ông ấy đã tính trước được điều này và không tin tưởng được bất kỳ ai.
Do đó đã cho trợ thủ của mình đích thân theo dõi cả hai.
Những chuyện mà Trần Kiệt giúp cho Hàn Dương Phong ông ta đều biết được tất cả, không sót chuyện gì.
“Thằng nhóc này cũng đã về phe với Hàn Dương Phong rồi.
Theo dõi nó thật kỹ cho tôi.”
“Còn chuyện của Hàn Dương Phong và Thiên