Thì ra Hàn Dương Phong mua cho Vũ Nhi và Bảo Bảo đôi giày cặp để ngày mai tham gia hoạt động giữa phụ huynh và học sinh mà trường Bảo Bảo đã tổ chức.
“Anh đặt gì thế Hàn Dương Phong?”
“Anh đặt 2 đôi giày thể thao để cho Bảo Bảo và em sử dụng khi tham gia hoạt động nè.”.
Truyện Cổ Đại
“Hoạt động gì thế?”
“Hoạt động của trường Bảo Bảo.
Không phải Bảo Bảo mời anh đi với tư cách là ba sao?”
“À em quên.
Anh nhớ rõ thế.”
“Đối với trẻ con thì đã nói là không được quên.”
Bảo Bảo vui mừng thử giày mới mà Hàn Dương Phong mua tặng.
“Sao chú Phong biết kích cỡ chân con mà mua đúng thế?”
“Chú có qua nhà con một vài lần rồi mà.
Chú có để ý giày con hay đi nên nhấm chừng đặt thôi.”
“Cảm ơn chú Phong.
Con thích lắm.”
Vũ Nhi thấy Bảo Bảo vui mừng cô cũng vui mừng theo.
“Em ra đây thử luôn đi Vũ Nhi.”
“Được rồi.
Anh cứ để đó.
Không cần quá thân thiết đâu.”
“Mẹ ơi… Mẹ ra đây thử luôn đi.”
Vũ Nhi đi ra ngồi xuống thử đôi giày mà Hàn Dương Phong đã tặng cho cô ấy.
“Á, giày mẹ giống giày của con kìa.”
“Đúng rồi Bảo Bảo.
Ngày mai chúng ta là một gia đình nên giày này chú mua ba đôi.
Chú, con và mẹ con đấy.”
“Há há.
Vui quá.”
Vũ Nhi bây giờ thấy Hàn Dương Phong rất khác ngày thường.
Bây giờ anh ấy tâm lý, thấu hiểu và đầy sức hút.
Nhưng vì vẫn chưa làm rõ mối quan hệ giữa cô và anh ấy nên cô không phản ứng lại.
Chỉ mỉm cười và dõi theo tiếng cười của Bảo Bảo.
“Thôi cũng trễ rồi.
Anh về sớm mai còn đi sớm với chúng tôi.
Cũng cảm ơn anh về món quà này.”
“Chú về nhé Bảo Bảo.
Hẹn mai gặp con.
Nhất định ngày mai gia đình ta phải chơi hết mình và đạt được thành tích cao nhé.”
“Dạ.
Chú về cẩn thận.”
Hàn Dương Phong vui vẻ ra về.
Anh ta chào tạm biệt Vũ Nhi và Bảo Bảo.
“Ngày mai mình sẽ được là ba của Bảo Bảo rồi.”
“Mình phải cố gắng để làm tốt hết mọi thứ.”
Về tới nhà Hàn Dương Phong cũng không quên gọi điện cho Minh Nguyệt để hỏi thăm tình hình công ty.
“Minh Nguyệt.
Dạo này công ty có vấn đề gì không?”
“Ngoài thiếu anh ra thì không có vấn đề gì cả.”
“Thế thì cảm ơn em nhiều rồi.”
“Khi nào anh mới quay trở lại được.
Chân em sắp chịu không nổi rồi.”
“Cố gắng giúp anh một thời gian nữa nhé.”
“Mà em thấy cái cô Vũ Nhi trong công ty chúng ta năng lực không tồi.
Mới vô có một thời gian mà gần như rất rành về mọi thứ.
Anh có người tài như thế thì còn bận tâm gì.”
“Em cũng để ý đến cô ấy à.”
“Công việc nhanh nhẹn, giải quyết tình huống rất nhanh.
Nhưng em nghe đồn cô ấy là mẹ đơn thân.
Đời sống riêng tư rất phức tạp.”
“Em nghe được các tin này từ đâu thế.
Trần Kiệt nói với em à.”
“Không.
Này là em nghe mọi người cấp dưới bàn tán.
Anh đừng dính vào cô ấy nhé.
Anh đào hoa lắm.”
“Thôi không phải chuyện của em.
Em cố gắng giúp anh là anh vui rồi.
Coi nghỉ ngơi sớm đi.”
“Em phải đi kiếm trai trên mạng để giải trí tí.”
Hàn Dương Phong yên tâm vì công ty đã có Minh Nguyệt lo một thời gian rồi.
Anh chuẩn bị mọi thứ để ngày mai tham gia hoạt động cùng Vũ Nhi và Bảo Bảo.
“Vũ Nhi.
Em và Bảo Bảo xong chưa? Anh đang đứng trước cửa nhà.”
“Anh đến đây chi.
Chúng ta hẹn gặp nhau ở trường mà.”
“Thế có phải là gia đình đâu.
Cùng đi đến trường mới là gia đình chứ.”
Vũ Nhi cúp máy và cùng Bảo Bảo đi ra.
Hàn Dương Phong chở mẹ con cô ấy đến trường và đi vào lớp của Bảo Bảo để tham gia hoạt động.
“Xin chào các bậc phụ huynh hôm nay đã bỏ chút thời gian để cùng các con mình tham gia hoạt