Sau khi Thiên Ngân rời đi không lâu.
Hàn Dương Phong và Trần Kiệt cũng đã ra về.
“Trần Kiệt cậu uống nhiều rồi.
Để tôi đưa cậu về.”
“Không cần đâu tiểu Hàn.
Tôi có thể tự về được.”
“Được như thế nào mà được chứ? Cậu tự lái xe với bộ dạng say mèm vậy sao?”
“Tiểu Hàn, cậu cứ mặc kệ tôi.
Tôi tự mình về được.”
Hàn Dương Phong không nói thêm lời nào.
Anh dùng hết sức lực của mình lôi Trần Kiệt lên xe.
“Tiểu Hàn, cậu bỏ tôi ra.”
“Tiểu Hàn…”
“Hàn Dương Phong, tôi nói cậu có nghe không hả?”
Trần Kiệt giãy giụa nhưng không thể thoát khỏi tay của Hàn Dương Phong.
Hàn Dương Phong bỏ ngoài tai những lời kêu ra của Trần Kiệt.
Anh cứ như vậy mà lôi Trần Kiệt bỏ vào trong xe.
Sau một hồi vật vã thì Hàn Dương Phong cũng đã bỏ được Trần Kiệt vào xe.
Chở Trần Kiệt về thì Hàn Dương Phong cũng về nhà của mình.
Vẫn như mọi khi anh đều gọi cô em gái của mình để hỏi thăm tình hình công ty.
Nhưng ngày hôm nay rất là lạ, Hàn Dương Phong nhận được tin nhắn từ Vũ Nhi.
“Cảm ơn anh vì chuyện sáng nay.
Chúc anh ngủ ngon.”
Hàn Dương Phong sau khi nhận được tin nhắn này lập tức vui mừng, thể hiện rõ lên khuôn mặt của anh ấy.
“Vũ Nhi nhắn cho mình rồi.”
Anh ấy liền nhắn lại với Vũ Nhi.
“Em cũng vậy nha.”
Hàn Dương Phong đứng dậy, đi qua đi lại trong căn phòng khách, anh ta hết đứng rồi lại ngồi.
Sau cùng lấy điện thoại ra và gọi cho Minh Nguyệt.
“Minh Nguyệt.
Từ mai em không cần phải lên công ty nữa đâu.
Công việc của anh đã xong rồi.
Mai anh sẽ làm lại.
Cảm ơn em gái đã giúp anh mấy nay.”
“Há há.
Em đã được đi chơi rồi.”
“Em nhận được tin nhắn chưa?”
“Tin gì thế anh?”
“Mau xem điện thoại đi.”
Minh Nguyệt nhìn lại điện thoại thì thấy một số tiền cũng không hề nhỏ từ tài khoản của Hàn Dương Phong chuyển cho mình.
“Há Há.
Em cảm ơn anh nhiều.”
“Coi như tiền công của em mấy nay nhé.”
Hàn Dương Phong cúp máy và sau đó đi ngủ để chuẩn bị ngày mai sẽ gặp Vũ Nhi.
“Chào sếp Hàn.”
“Chào sếp.”
Hàn Dương Phong đi đến công ty thật sớm, mọi người ở đây thấy hôm nay anh ta rất lạ, không như ngày thường.
Anh ta vừa đi vừa cười.
“Mọi người hôm nay không bận gì thì chúng ta tan ca sớm rồi đi ăn nhé.
Nay tôi mời.”
Hàn Dương Phong tâm trạng đi làm buổi sáng rất vui, nét mặt anh ấy không còn lạnh lùng, khó gần như mọi khi.
“Nay sếp Hàn ăn trúng gì mà khác thế?”
“Có phải tôi đang mơ không? Cậu tát tôi một phát xem.”
“Á.
Đau.
Sự thật sao?”
Hàn Dương Phong đã vô bên trong văn phòng của mình, còn về phía sau anh thì Trần Kiệt, trái lập với khuôn mặt vui vẻ, tràn đầy sức sống là bộ mặt u buồn, ai nhìn cũng có thể biết là Trần Kiệt thất tình cả.
Hàn Dương Phong mở cửa ra và nói với mọi người.
“Vũ Nhi đến thì bảo cô ấy vào phòng tôi nhé.”
Hàn Dương Phong đóng cửa lại.
Bên trong văn phòng là anh ta và Trần Kiệt nên Hàn Dương Phong nói chuyện một cách rất thân thiết với cậu ta.
“Này Trần Kiệt.
Vui lên đi.
Cậu hãy vui cho người anh em của cậu đi.”
“Sao mà vui được khi hạnh phúc của tôi sắp rời xa tôi.
Cậu thì vui rồi.”
“Để tôi tìm cách.
Tôi không muốn tôi vui nhưng cậu lại buồn.”
“Cách gì chứ? Thiên Ngân đã nói vậy rồi.”
Hàn Dương Phong đi lại chỗ ngồi của mình, anh lấy điện thoại gọi cho Thiên Phát.
“Chú Phát.
Con là Hàn Dương Phong đây.
Con có chuyện nói với chú, liên quan đến hạnh phúc cả đời của Thiên Ngân.”
“Con nói đi.”
“Thiên Ngân sắp đi nước ngoài rồi.
Mà ở đây thì đang có người chỉ cần thiếu Thiên Ngân là sẽ không sống được đấy chú.”
“Con đã hủy hôn lễ rồi giờ nói vậy là ý gì?”
“Dạ.
Trần Kiệt, trợ lý bên cạnh con, cậu ấy rất yêu Thiên Ngân nhưng chờ mãi không thấy Thiên Ngân hồi đáp lại tình cảm cậu ấy.”
“Thằng bé đó à.
Con nói thật không? Nếu thật thì ta thấy nó cũng được.
Ta cũng có điều tra thằng nhóc này rồi.
Nó cũng khá là ok.”
“Nên con gọi chú để xin chú giúp đỡ.”
“Chú giúp được gì?”
“Chú cho con biết chuyến bay của Thiên Ngân và giờ xuất phát.
Còn