Thời gian này Đại Trần Quốc đang có việc hỷ.
Hộ Quốc Đại Tướng Quân Lâm Chiến Thiên đánh tan mười vạn quân Bắc Ly, hoàng đế Tiêu Nhược Cẩn ngự giá thân chinh nghênh đón tướng quân khải hoàn.
Tam quân còn cách kinh thành hơn mười dặm đã khiến dân chúng náo động cả một tòa thành.
Chốn kinh thành phồn hoa, pháo bay rợp trời, quân kì phấp phới, dân chúng bỏ mặc hàng quán, đổ xô nhau đứng hai bên vệ đường đông như mắc cửi.
Đến cả lão nhân già nua, râu tóc bạc trắng, lưng đã khòm như con tôm, vẫn cố chống gậy cà nhắc chạy theo đám thiếu niên náo nhiệt.
Đầu bên kia lại là người đàn bà có mang, bụng đã to như cái trống đánh trận, vừa đi tay vừa ôm bụng dưới, miệng không ngừng quát tháo om sòm hòng chen lên phía trước, ngửa cổ chiêm ngưỡng bóng lưng oai vệ của đại tướng quân.
Đâu đó vang lên tiếng xôn xao bàn tán.
"Đại tướng quân Lâm Chiến Thiên uy phong thần vũ, một mình xông vào giữa trận tuyến của địch, một người một kiếm phá tan ba ngàn quân, quân địch trông mà khiếp sợ, vội buông vũ khí xin hàng.
Đổi lại là ta thực không biết đã chết bao nhiêu lần rồi."
Mấy tiểu hài tử đang khóc lóc bù lu bù loa trên tay mẫu thân bỗng chốc im bặt, thay vào đó lại là dòng nước nóng hổi róc rách chảy dài từ tã xuống dưới đất…
"Cái ngữ như ngươi mà cũng đòi đem ra so sánh với Lâm tướng quân, nói không biết thẹn!"
"Không chỉ như vậy thôi đâu, ta nghe rằng Bạch quý phi nơi hậu cung đang mang hài tử đầu lòng.
Bạch quý phi lại là độc sủng hậu phi của hoàng đế, lần này mà có thể sinh được một tiểu hoàng tử, không biết rằng Bạch gia sẽ phong quang vô hạn đến nhường nào đâu!"
"Nếu vị Quý phi kia sinh được con trai, vậy còn không phải là song hỷ lâm môn sao? Đại Trần Quốc ta sẽ được hưởng cảnh thái bình thịnh thế!”
Một thư sinh đứng bên đường hóng chuyện cũng cất giọng cảm thán.
"Tỷ muội huynh đệ giai liệt thổ,
Khả liên quang thái sinh môn hộ.
Toại linh thiên hạ phụ mẫu tâm,
Bất trọng sinh nam, trọng sinh nữ."(1)
(1) Dịch nghĩa:
"Tỷ muội huynh đệ đều được cắt đất phong quan,
Thương thay! Dùng sức một người làm rạng danh cả nhà cả họ.
Khiến cho lòng người làm cha làm mẹ trong thiên hạ,
Quý sinh gái hơn sinh trai."
Đại hán vỗ cánh tay to khoẻ vào bả vai thư sinh, khà khà cười.
"Vị huynh đệ này nói rất đúng, Bạch gia vì cô con gái này mới có thể một chân bước vào hàng ngũ thân vương quý tộc, còn không phải là được hưởng ân huệ của trời sao?."
Người thư sinh tay mân mê sờ cằm, làm ra cái dáng vẻ đắc đạo.
"Người có thể đứng thứ hạng đầu trong Mỹ Nhân bảng suốt hơn mười năm, há lại có thể là một nữ nhân tầm thường? Tiểu sinh luôn băn khoăn không biết dung nhan có thể đẹp đến mức nào lại khiến cho Hoàng đế bỏ quên hơn ba ngàn giai lệ chốn hậu cung, mê mệt độc sủng riêng mình nàng.
Thật muốn gặp vị quý phi kia một lần để mở mang tầm mắt xem thế nào mới đáng gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân."
Đại hán nghe vậy liền cười lớn:
"Dù dung mạo có đẹp đến đâu, trong hậu cung ba ngàn phi tần còn thiếu người có nhan sắc sao? Ngọc phù dung dễ kiếm, hoa hiểu lòng người khó cầu.
Ấy mới là cái tình mà hoàng đế dành cho Quý phi."
Người thư sinh chắp tay, mỉm cười nói:
"Vị huynh đài này tâm tư thông suốt, thật khiến tiểu sinh ngưỡng mộ."
Nói rồi tay chỉ vào tửu đi-m gần đấy.
"Ta mời huynh chén rượu, chúng ta cùng vào bên trong luận đàm thêm."
"Được, được, huynh đệ khách khí quá rồi!"
Một bóng lưng hùm, một thân hình mảnh khảnh ôm vai bá cổ dắt nhau vào tửu đi-m, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả.
Hoàng cung Đại Trần Quốc, yến tiệc linh đình, tiếng sáo trúc, tiếng ca múa không ngừng nghỉ, vang vọng từ cánh cung rộng lớn xa khắp cả một chốn kinh đô náo nhiệt.
Vũ cơ xinh đẹp kiều diễm, môi hồng răng trắng, thân hình yểu điệu, uốn lượn mềm mại như bầy ong bướm giữa sắc Xuân rợp trời, khiến nhân tâm si mê, thần hồn mải miết, ngắm mãi không rời mắt.
Hoàng đế trên long kỷ sơn son thếp vàng cao hứng nâng lên Kim Long Bôi (2), tươi cười nhìn vị trung thần bên cạnh.
(2) Kim Long Bôi: Cốc uống rượu bằng vàng được chạm khắc hình rồng.
“Lần chinh chiến nơi biên quan xa xôi này nhờ có ái khanh mà Đại Trần Quốc ta mới tránh khỏi được một kiếp nạn.
Nào, quả nhân mời ái khanh một ly!”
Lâm Chiến Thiên sau khi cởi ra lớp chiến bào, thay vào một bộ quan phục lại giống như thư sinh tuấn tú, nhưng ánh mắt sắc bén của một vị dũng tướng trên sa trường lại không hề thay đổi; sát phạt mà quyết đoán.
Cái phong thái này của y e rằng đã khiến hơn một nửa thiếu nữ chốn kinh thành ôm mộng si mê mất rồi.
Y nâng lên chén rượu, vẫn giữ nguyên lễ độ quân thần.
“Được dốc sức vì bệ hạ, vì giang sơn Đại Trần Quốc là niềm vinh hạnh của thần.
Chút việc cỏn con này không đáng nhắc đến.”
Hoàng đế thở dài nhìn y, đưa tay vuốt mũi, trầm giọng nói:
“Quả nhân lên ngôi chưa lâu, căn cơ chưa vững.
Hầu hết những quan thần trong triều đều là người của tiên hoàng, mà những lão già đó vốn không có sự tín nhiệm với một hoàng tử có mẫu thân là phi tần không được sủng ái là Quả nhân, vậy nên, trong triều tuy nhiều nhân thủ, nhưng người Quả nhân có thể tin tưởng chỉ có mình ái khanh mà thôi.”
Nghe những lời tim gan của Hoàng Đế, Lâm Chiến Thiên có chút thụ sủng nhược kinh (3), nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, khách khí đáp lại:
“Bệ hạ anh minh, trọng dụng người tài.
Những gì bệ hạ đang thiếu chỉ là thời gian mà thôi.”
(3) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà sợ hãi.
Hoàng đế cười lớn, ánh mắt khen thưởng nhìn y.
“Người hiểu lòng Quả nhân chỉ có mình ái khanh thôi! Nào, không cần giữ lễ, uống với Quả nhân thêm ly nữa!”
Nhận rượu vua ban, vậy nhưng sắc mặt Chiến Thiên vẫn trầm mặc.
Hoàng đế thấy vậy liền dò hỏi:
“Quả nhân thấy khanh có vẻ không được thoải mái từ khi khải hoàn về đến nay.
Là có chuyện gì khúc mắc sao?”
Như chỉ mong đợi một câu nói này, y kính cẩn chắp tay, thần sắc ngưng trọng, chầm chậm nói:
“Thứ cho thần làm mất nhã hứng của bệ hạ.
Thần mạn phép được nói thẳng; Quân Bắc Ly trước nay anh dũng thiện chiến.
Nay xâm lược biên giới nước ta lại gióng trống khua chiêng, đả thảo kinh xà.
Vậy mà khi thần dẫn quân ứng chiến, quân địch lại chống trả vô cùng yếu ớt, chẳng có lấy một chút sĩ khí của vạn quân xâm lược.
Thần nghi rằng, làm ra động tĩnh lớn nhường vậy ắt là kế nghi binh.”
Hoàng đế đặt chén vàng trong tay xuống, thở dài nhìn yến tiệc ca múa trước mặt.
“Quả nhân sao lại không biết đám người Bắc Ly giảo hoạt này tuyệt không dễ ứng phó như vậy! Vẫn là ái khanh suy nghĩ chu toàn.”
“Khanh liệu đã nghĩ ra cao kế gì chống lại quân địch?”
“Mong bệ hạ lắng nghe ngu kiến của thần.
Trước hết, phái người do thám những cứ điểm trọng yếu của biên giới nước ta.
Phàm là những động tĩnh lớn nhỏ đều sẽ phải nghiêm mật báo cáo.
Không những thế, địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Bước đi tiếp theo của quân Bắc Ly chắc chắn không dễ đối phó.
Thế nên việc điều động số lượng lớn binh sĩ dàn xếp canh gác các cứ điểm là điều vô cùng thiết yếu.
Để làm được việc này, thần mong rằng bệ hạ có thể giao cho thần giữ Binh phù đại quân.”
Y chắp tay, giọng nói đều đều nhưng có thể khiến Hoàng Đế hiểu rõ được tình hình binh đao nơi tiền tuyến.
Trên trán hoàng đế đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Việc giao Binh phù đại quân hoàn toàn là điều khó mà thoải mái chấp thuận được.
Các vị vua từ trước đến nay đều kiêng kị việc quần thần nắm giữ binh quyền trong tay, nay Lâm Chiến Thiên yêu cầu như vậy thật sự là làm khó cho thiên tử.
Huống hồ Lâm Chiến Thiên là người của hoàng hậu, mà hoàng hậu lại đối địch với quý phi…
Nhìn y vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay như vậy khiến hoàng đế có chút không nỡ.
Người nâng cánh tay y dậy, niềm nở nói:
“Nguyện vọng của ái khanh, quả nhân sẽ suy xét.
Khanh vừa trở về, khó tránh khỏi trong người có chút mệt mỏi.
Cứ về phủ đi, ngày mai quả nhân sẽ triệu kiến khanh vào cung.”
“Nhưng..
bệ hạ… việc quân gấp rút… Nếu không nhanh… e rằng…”
Hoàng đế phất tay áo long bào, vỗ vào vai y mấy cái:
“Được rồi, cứ về đi.”
Tướng quân rời đi, yến tiệc cũng mau chóng kết thúc.
Một thân long bào chậm rãi bước về phía Nam Uyển Cung, phía sau là lão thái giám hớt hải khuyên can:
“Bệ hạ, sao bệ hạ không dùng xa giá đi đến hậu cung! Bệ hạ vừa uống rượu, ra ngoài thế này mà trúng gió e rằng sẽ tổn hại đến long thể.”
Hoàng đế chân vẫn rảo bước một đường, chỉ nhẹ giọng nói:
“Đi kiệu đến sẽ gây ồn ào, nàng ấy đang có thai, Quả nhân không muốn làm kinh động đến nàng.”
Lão thái giám chỉ biết im lặng bước theo, vừa đi vừa dáo dác nhìn xuống dưới đất như thể xẩm tìm bạc cắc.
Nam Uyển Cung hoa lệ, chỉ tính riêng vườn ngự uyển nơi đây đã có thể rộng bằng nửa ngày tản bộ.
Rộng lớn là thế, vậy nhưng nơi đây chỉ trồng có đúng một loại hoa mai trắng muốt tựa như những bông tuyết lạc lõng giữa trần ai.
Chính cung được chạm khắc điêu lan ngọc thế (4), xa hoa đến mức tột cùng.
Bước chân vào Nam Uyển Cung tinh xảo này có thể hiểu sự ân sủng của hoàng đế dành cho vị Bạch quý phi kia là lớn đến nhường nào.
(4) Điêu lan ngọc thế: Điêu (chạm khắc), lan (lan can), ngọc (ngọc thạch), thế (bậc thềm).
Ý nói lan can chạm khắc tinh xảo, bậc đá lát bằng ngọc quý giá.
Xa hoa là vậy, thế nhưng ngay giữa trung đình (5) lại là một chiếc xích đu bằng gỗ cũ kĩ, bên cạnh là hòn giả sơn sớm đã bị thời gian bào mòn.
Hai vật tầm thường lạc lõng giữa khung cảnh nơi Nam Uyển Cung bỗng chốc trở nên bắt mắt lạ thường.
(5) Trung đình: không gian sân bên trong và nằm chính giữa của một kiến trúc.
Chầm chậm bước vào tẩm cung, tiếng ho yếu ớt vang lên.
Người bên trong đó, thậm chí còn chẳng cần nhìn dung mạo nàng, chỉ lắng nghe tiếng ho của nàng cũng đủ biết rằng đóa hoa yếu đuối kia chính là một tuyệt đại mỹ nhân.
Tiếng cung nữ Trầm Ngư lo lắng nói:
“Nương nương, người phải giữ gìn sức khỏe chứ? Ngày thường cơ thể nương nương đã không tốt, nay mang long thai, lại càng phải chú ý đến bản thân nhiều hơn.
Nếu nương nương có mệnh hệ gì, chúng nô tỳ quả thực không sống nổi!”
Thanh âm ôn nhu, hiền hòa vang lên.
Dù chỉ là một câu nói, nhưng qua giọng nàng lại giống như khúc nhạc dịu dàng, êm ái, quyến rũ nhân tâm.
“Ta không sao, Ngư Nhi,