Nàng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cũng chẳng rõ những việc đã xảy ra là mơ hay là thực.
Nàng chỉ biết rằng bây giờ nàng cảm thấy ngột ngạt, bí bách đến mức nàng chỉ muốn hét ầm lên, thế nhưng nơi cổ họng lại nghèn nghẹn như có ai vừa thả hạt đào vào bên trong.
Lục Lâm Nguyên, Tiểu Bắc và nàng, chẳng ai nói với ai một lời, Lục Lâm Nguyên chăm chú bắt mạch cho vị đại bá vừa qua cơn nguy kịch, Tiểu Bắc thì ngồi kê đơn thuốc, còn nàng chỉ biết im lặng ngồi bó gối trên chiếc giường nhỏ gần đó, than than thở thở liên hồi.
“Uyển Nhi, nàng còn thở dài thêm tiếng nữa thì đến ta cũng phải sầu não mà muốn ngủ thiếp đi đấy.”
Lục Lâm Nguyên lên tiếng nhắc nhở nàng, có lẽ chàng cũng rõ ràng tình huống khó coi mà ba người đang mắc phải, thế nên chỉ muốn yên lặng một lát để phán đoán cách giải quyết tình thế bế tắc hiện tại.
“Lý huynh, thân thể huynh đã suy nhược đến mức độ này rồi, đệ khuyên huynh nên nghỉ ngơi dưỡng thể vài ngày rồi mới làm việc tiếp được.
Nếu còn thổ huyết thêm đợt nữa, e là thần tiên cũng khó cứu nổi huynh.”
Lục Lâm Nguyên trầm giọng nhắc nhở mấy câu, vị đại bá nghe vậy liền ảo não thở than:
“Lục đệ có điều không biết, cả nhà chúng ta hai già năm trẻ đều trông vào một tay lao động của huynh.
Nay huynh mà làm theo lời đệ, chỉ e cả nhà huynh phải theo huynh mà chết đói mất.”
“Huynh ở đây chờ đệ một lát.”
Buông một câu ngắn gọn, Lục Lâm Nguyên phủi tay áo mấy cái rồi chầm chậm bước ra cửa sau của y quán.
Ngay lúc nàng đang tò mò xem Lục Lâm Nguyên sẽ giúp đỡ vị đại bá này thế nào thì chàng đã quay trở lại, trên tay cầm một túi gạo và hai con gà mà hôm qua có một vị đại nương mang đến tặng chàng.
“Đệ chẳng có gì nhiều, chỉ có từng này gạo với chút thịt, có lẽ cũng đủ cho cả nhà huynh gắng gượng qua mấy ngày tới.”
Vị Lý đại bá kia hốt hoảng chống người ngồi dậy, đẩy đẩy túi gạo với gà lại phía Lục Lâm Nguyên.
“Không thể thế được, huynh đã nợ đệ quá nhiều rồi, làm sao còn có thể mặt dày lấy thêm của đệ từng này được cơ chứ.
Đệ mau cất đi, ta cảm thấy trong người khỏe lên rất nhiều rồi, chỉ cần nghỉ ngơi hôm nay, ngày mai ta vẫn có thể cày tiếp được mấy mẫu ruộng nữa.”
“Huynh rõ ràng là đang làm càn.
Huynh có cần đệ lấy gương ra cho huynh soi vẻ mặt của huynh lúc này không? Sắc mặt tím tái, thiếu khí huyết trầm trọng, không chỉ thế, huynh đã mấy ngày không ăn rồi hả, người gầy ra đến độ chỉ còn da bọc xương thế này?”
Bị Lục Lâm Nguyên lớn tiếng mắng, Lý đại bá chỉ biết cúi gằm mặt lắp bắp:
“Nhưng… nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết.
Nếu huynh cảm thấy áy náy, vậy thì đến khi nào huynh dư dả rồi thì trả cho đệ phần ân tình này cũng được.”
Nàng mỉm cười nhìn bộ dạng tức giận của chàng, trong lòng lại càng dâng lên những cảm xúc ấm áp, tựa như những lời quan tâm vừa rồi của chàng là dành cho nàng vậy.
Chàng thật tốt bụng, đối nhân xử thế đều rất liêm chính, đã thế còn vô cùng yêu chiều nàng.
Có được một phu quân như Lục Lâm Nguyên, nàng còn có thể mong cầu điều gì hơn thế nữa?
Ngay khi nàng đang dùng ánh mắt say mê, dịu dàng nhất để ban phát cho Lục Lâm Nguyên, nàng không hay biết rằng ở bên kia, cũng có một ánh mắt si tình đang nhìn nàng.
Ánh mắt ấy tuy rằng non nớt, thế nhưng chứa đựng bên trong đó là bao nỗi tương tư ngập tràn, và cả sự cuồng nhiệt của tuổi trẻ.
Có lẽ nàng mãi mãi chẳng thể hiểu được cảm giác của Tiểu Bắc khi ấy, cái khi nhìn thấy vị tỷ tỷ mà mình dùng cả chân tâm để đối đãi đang nằm dưới thân của một người đàn ông khác, rên rỉ lên những thanh âm đầy mị hoặc, mà người đàn ông ấy lại chính là người mà thằng bé kính trọng nhất.
Cứ mải ngắm nàng trong cơn đau đớn ngập tràn nơi lồng ngực như vậy, Tiểu Bắc chẳng ngờ đến mình đang kê thuốc trong vô thức, đôi tay với đầu óc giờ đây chẳng thể đồng nhất lại với nhau.
Mãi cho đến khi Lục Lâm Nguyên thuyết phục xong vị Lý đại bá kia, đi đến trước mặt Tiểu Bắc hỏi thuốc thì Tiểu Bắc mới giống như người trong mộng giật mình tỉnh lại, hốt hoảng đưa thuốc cho Lục Lâm Nguyên.
“Sư phụ, thuốc của Lý bá bá.”
Lục Lâm Nguyên mỉm cười gật đầu.
“Không tệ, trước kia ngươi phải mất cả đống thời gian mới kê xong, vậy mà hôm nay nhanh như vậy đã kê xong rồi.
Tiến bộ này rất đáng ghi nhận!”
Nói đoạn, chàng đưa bọc thuốc cho Lý đại bá, ngay khi vừa mở thuốc ra để hướng dẫn đại bá cách sắc thì chàng bất ngờ nhăn mặt lại, tức giận ném thẳng bọc thuốc xuống dưới đất, dược liệu văng tứ tung trên nền nhà, mùi ngai ngái của thuốc cũng từ đó mà bốc lên ngào ngạt.
“Tiểu Bắc, ra đây ngay lập tức!”
Nàng còn chưa hiểu vì chuyện gì mà lại khiến Lục Lâm Nguyên tức giận đến như vậy thì Tiểu Bắc đã run rẩy lập cập bước tới, hai tay thằng bé đan xen thật chặt vào nhau, dường như là đang vô cùng hoảng sợ.
“Sư phụ… có điều gì dạy bảo…”
Lục Lâm Nguyên không để ý đến bộ dạng run như cầy sấy của Tiểu Bắc, tức giận chỉ tay xuống đống thuốc dưới đất, to tiếng nói:
“Thập Bát Phản dòng đầu tiên chính là Cam Thảo khắc Đại Kích, Ô Đầu khắc Bối Mẫu, Lê Lô khắc Nhân Sâm.
Ngươi mau nhìn cái đống ô hợp ngươi vừa dùng xem xem liệu có thể cho người uống được hay không!”
Tiểu Bắc run rẩy quỳ xuống nhặt từng vụn dược liệu đưa lên mũi ngửi.
Quả thật là những thứ gì không được dùng, thằng bé đều cho lẫn hết vào với nhau rồi.
“May sao ta lần này cẩn trọng, mở ra kiểm tra một lượt, nếu không thì thanh danh của sư phụ ngươi đúng là vứt cho chó gặm được rồi!”
Nàng biết mình chẳng thể tiếp tục đứng một bên mà bàng quan được nữa, bèn hấp tấp nhảy khỏi giường, đi đến bên đỡ lấy Tiểu Bắc lúc này đang cúi gằm mặt chẳng nói lời nào.
“Lâm Nguyên, Tiểu Bắc biết sai rồi, may mắn là chưa xảy ra chuyện gì, huynh cũng không nên nặng lời với thằng bé như vậy.
Tiểu Bắc, đệ mau đứng dậy đi, quỳ lâu như thế chân sẽ đau lắm!”
Tiểu Bắc đau khổ nhìn nàng, chẳng nói chẳng rằng liền hất tay nàng ra, bỏ chạy một mạch khỏi y quán, trước khi ngã ra đất, nàng còn kịp nghe thấy tiếng nấc nghẹn từ thân hình bé nhỏ kia.
“Tiểu Bắc, đệ muốn đi đâu, chờ tỷ với!”
Nói rồi, nàng nhanh chóng ngồi dậy, đuổi theo bóng lưng của Tiểu Bắc.
Trong y quán vốn đã tĩnh lặng, nay lại càng lặng thinh.
Bất chợt Lý đại bá mở lời:
“Lục đệ, hà cớ sao cứ phải nói dối lòng mình, đệ vốn đâu phải người ác nghiệt như vậy?”
Lục Lâm Nguyên chán nản thở dài, chẳng biết từ khi nào, chàng đã lại lây cái tính hay thở dài này của nàng mất rồi.
“Tiểu Bắc là một đứa trẻ tốt, tiếc rằng lại sống quá mức tình cảm.
Mà những đứa trẻ như vậy thường sẽ phải chịu rất nhiều thiệt thòi, gò bó.
Đệ không muốn Tiểu Bắc sẽ phải sống như vậy, thế nên thà rằng để nó đau một lần, còn hơn là như bây giờ.”
“Lục đệ… đệ đã từng là “Tiểu Bắc” sao?”
Lục Lâm Nguyên nhẹ nở nụ cười chua chát, đôi mắt nhìn bâng quơ vào khoảng không trước mặt.
Chàng đã quá mệt mỏi rồi…
“Đúng thì sao, không đúng thì cũng đã sao, chẳng phải bây giờ đệ vẫn là đệ sao?”
“Phải, bây giờ thì đệ vẫn là đệ, nhưng đệ đã không còn là Lục đệ của ngày xưa nữa rồi.”
Nghe được câu nói này, Lục Lâm Nguyên chỉ biết lắc đầu cảm thán, thân thể thẫn thờ đứng dậy, đi đến bên bậu cửa sổ gần đó.
“Lý huynh, đã cất công đến tận đây rồi, vẫn còn không nỡ dùng diện mạo thật để đối diện với đệ sao?”
Chàng vừa dứt lời, tức thì vị Lý đại bá với khuôn mặt già nua khắc khổ đang nằm trên giường bệnh bỗng chốc hóa thành một thiếu niên dung mạo tuấn tú, mày kiếm mắt ngài, tươi cười vươn vai, nói:
“Quả thật với chút diễn xuất này của ta thì chẳng thể nào qua mắt được Lục đệ.”
“Lý huynh, bao nhiêu năm không gặp, huynh vẫn cứ thích cải trang đi gặp cố nhân như vậy sao?”
Lục Lâm Nguyên cười nói, tiện tay rót thêm một chén trà khác đưa tới trước mặt Lý Hiên.
“Lục đệ của ta là người rất có phẩm vị, dùng phương thức tầm thường đi gặp đệ thì e rằng không được vui cho lắm!”
Lý Hiên hào hứng đáp lại, dốc chén trà lên miệng tu ừng ực một hơi.
“Còn không phải là do hai vị thành chủ và Kiếm Tiên ở đây nên huynh mới phải giả trang sao?”
“Ha ha, Lục đệ, lúc nào đứng trước đệ, ta cũng chẳng thể che giấu được điều gì.
Đệ nói đúng, vốn dĩ ta cũng đã dùng diện mạo thật đến đây, nhưng chợt đụng phải hai con cáo già Thanh Ca với Hoa Tinh Vũ nên đành cất công tìm cho mình một bộ da người mới.
Mà bộ da của lão già này hôi quá đi mất, may mà có đệ đuổi hai người kia đi, ta mới trốn ra khỏi cái mai rùa này được!”
Lý Hiên trơ trơ cười, ngay lúc tưởng như Lục Lâm Nguyên sẽ vui vẻ đáp lại y, chẳng ngờ chàng lại đập bàn giận dữ:
“Huynh vừa nói cái gì? Huynh dám lấy da người thật để giả trang sao! Không phải trước đây ta đã từng cảnh cáo huynh về cái chuyện thương thiên hại lý này rồi sao!”
Lý Hiên giật nảy người, rụt lại đằng sau, ấp úng nói:
“Ta… ta chỉ định trêu đệ một chút mà thôi, đừng làm cái vẻ mặt như sắp ăn thịt người đó chứ.
Bộ da này là ta dùng bí pháp để làm ra, hoàn toàn không hại gì đến chủ thể.”
Nghe được lời vừa rồi, sắc mặt Lục Lâm Nguyên mới giãn ra được đôi chút, chàng cầm lấy chén trà, nhấp vài ngụm cho nhuận giọng.
Lý Hiên vẫn còn chưa hết hốt hoảng sau cơn thịnh nộ của Lục Lâm Nguyên.
Rõ ràng võ công y cao hơn chàng hẳn một bậc, ấy thế mà khi đối diện với cơn thịnh nộ vừa rồi của chàng, y lại cảm giác như bản thân sắp bị ăn tươi nuốt sống đến nơi vậy.
Lục đệ của y trước nay vẫn luôn đáng sợ như vậy đấy.
“Lý huynh,