Edit: Sabj
Chương kia ngắn nên post luôn chương này hiuhiu
Giang hồ có bát đại thế gia, theo thứ tự là Ngôn, Minh, Bạch, Phi, Sở, Hồng, Phong, Lâu. Bát đại thế gia luôn nổi tiếng trên giang hồ vì sự công chính nghiêm minh, dẫn đầu toàn bộ chính đạo đối kháng Hắc Y giáo. Nhưng mười năm trước, toàn bộ người thừa kế được lựa chọn của bát đại thế gia đều bị bắt cóc, bát đại thế gia lâm nguy. Hắc Y giáo nhân cơ hội này tấn công võ lâm Trung Nguyên, khiến bát đại thế gia phải quy mọi tội lỗi về mình, sau đó đều lần lượt rút lui khỏi giang hồ hỗn loạn lúc đó.
Hơn mười năm sau, một trong bát đại thế gia Bạch gia lần đầu tiên tái xuất giang hồ, chào đón đại thiếu gia Bạch Hoàng Chúc mất tích nhiều năm trở về.
Lúc này Bạch gia rất loạn, là lần hỗn loạn nhất trong mười năm trở lại đây.
Tất cả đều bởi vì – – Bạch đại thiếu gia đã trở lại. Vị đại thiếu gia mà nhiều nô bộc chỉ mới nghe nói đến tên chưa bao giờ được gặp, người trong truyền thuyết thông minh lanh lợi mới năm tuổi đã được gia chủ chọn là người thừa kế, đại thiếu gia Bạch Hoàng Chúc.
Rất nhiều nô bộc mới làm ở Bạch gia vài năm, chỉ biết gia chủ Bạch Võ Sơn có ba người con, một là nghĩa tử Bạch Hoàng Quyết, hai là tiểu thiếu gia Bạch Hoàng Lân đang ở Vu sơn học nghệ chưa về, còn có… đại thiếu gia Bạch Hoàng Chúc đã mất tích nhiều năm.
Nhiều năm qua chưa từng nghe thấy tin tức về vị đại thiếu gia này, măc dù gia chủ Bạch Võ Sơn luôn cố chấp cho rằng đại thiếu gia còn sống, nhưng phần đông nô bộc vẫn âm thầm nghị luận vị đại thiếu gia này chắc chắn không còn tại thế. Lại không ngờ có một ngày, Bạch Hoàng Quyết luôn ổn trọng bình tĩnh lại đẩy toàn bộ nô bộc chắn đường rồi đi về phía hậu viện. Mà ở phía sau hắn, là lão quản gia Bạch Luyện cùng hai nam một nữ xa lạ.
Một nam tử trong đó dường như bị bệnh nặng, được một nam tử khác ôm ngang đi theo Bạch Hoàng Quyết.
Một nô bộc quét rác nhìn đống lá trên sân vừa được quét gọn lại bị đám người Bạch Hoàng Quyết đi qua làm cho bừa bãi hết cả lên, mờ mịt ngẩng đầu: “Chuyện gì thế…”
“Nghe lão Lý Tiền viện nói là đại thiếu gia đã về.” Một nô bộc thích xem náo nhiệt vô cùng hào hứng nói.
Người quét rác càng thêm mờ mịt: “Đại thiếu gia? Đại thiếu gia không phải vẫn luôn ở Bạch gia sao?”
“Không phải đại thiếu gia kia, ” người kia lắc đầu, sau đó lập tức nhìn quanh quất hai bên, cho đến lúc xác định không có ai mới nói, “Đại thiếu gia mà ngươi nói là nghĩa tử của lão gia Bạch Hoàng Quyết, còn ta nói, là đại thiếu gia chân chính mất tích hơn mười năm trước.”
Những lời này làm cho người kia hoảng sợ, lập tức nhìn thăm dò về hướng năm người vừa rời đi, chẳng qua lúc này người đã vào trong viện, ngoài khung cảnh lá cây hiu quạnh thì người đó chẳng nhìn thấy cái gì hết.
Khi tin tức đại thiếu gia trở về bị truyền ra bên ngoài với tốc độ chóng mặt, Bạch Hoàng Quyết đã mang theo mấy người Minh Sơ vào đến một lầu các trong hậu viện.
Lầu các vô cùng sạch sẽ, Bạch gia tuy là một trong bát đại thế gia nhưng không hề tiêu pha lãng phí, bên trong tiểu lâu bài trí rất đơn giản, tuy nhiên có thể nhìn ra dụng tâm của người bố trí, phòng ở không lớn nhưng cũng đầy đủ mọi thứ. Bạch Hoàng Quyết ý bảo Cảnh Ly đặt Bạch Hoàng Chúc lên giường, sau đó nhanh chóng gọi một nô bộc đi tìm đại phu cho Bạch Hoàng Chúc.
Mãi cho đến lúc thấy đại phu đến Minh Sơ mới thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đang dời tầm mắt từ đại phu đang bắt mạch sang chỗ khác thì chạm phải ánh mắt quái dị của Bạch Hoàng Quyết.
Trong lòng trầm xuống, Minh Sơ chưa mở miệng đã nghe thấy Bạch Hoàng Quyết nói: “Còn chưa kịp thỉnh giáo quan hệ của hai vị với xá đệ?”
Bạch Hoàng Quyết tuy được Bạch Võ Sơn thu làm nghĩa tử sau khi sinh ra Bạch Hoàng Chúc, nhưng lại lớn hơn Bạch Hoàng Chúc một tuổi nên gọi Bạch Hoàng Chúc là xá đệ.
Nghe thấy câu hỏi của Bạch Hoàng Quyết, ánh mắt Minh Sơ khẽ biến đổi, sau đó nghe thấy Cảnh Ly nói: “Nghe ngươi nói như vậy, chắc ngươi chính là Bạch thiếu gia Bạch Hoàng Quyết tiếng tăm lừng lẫy phải không? Vị này là nương tử của nghĩa đệ ngươi Minh Sơ, mà ta… Ta là đồ cưới của nàng.”
Câu nói của Cảnh Ly cực kì không nghiêm túc, nhưng vào tai Bạch Hoàng Quyết lại thành vô cùng nghiêm túc.
Minh Sơ mặt không chút thay đổi nhìn vẻ mặt Bạch Hoàng Quyết biến hóa, trong lòng dần dần có vài dự đoán.
Lúc trước Tố Thất đã từng nói với Bạch Hoàng Chúc, nội bộ Bạch gia có vài thế lực tranh đấu, muốn Bạch Hoàng Chúc khi trở lại Bạch gia phải vô cùng cẩn thận. Mà vị Bạch Hoàng Quyết Bạch thiếu gia này là người ưu tú nhất mấy năm nay ở Bạch gia, Bạch gia gia chủ Bạch Võ Sơn đã có ý định cho hắn kế nhiệm, nhưng bây giờ lại nhảy ra một Bạch Hoàng Chúc trở thành chướng ngại trên con đường tiến tới chức vị gia chủ của hắn, nếu hắn muốn hãm hại Bạch Hoàng Chúc thì không phải không có động cơ.
Sau khi nghe xong lời Cảnh Ly, Bạch Hoàng Quyết lại nghiêm túc nhìn Minh Sơ, chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đại phu bắt mạch cho Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng nói: “Mạch tượng này…”
“Sao vậy?” Minh Sơ vốn cũng chẳng có tâm trạng nhiều lời với Bạch Hoàng Quyết, bây giờ nghe đại phu mở miệng nhịn không được hỏi ra tiếng, mà Bạch Hoàng Quyết và Cảnh Ly sau khi nhìn nhau đầy thâm ý cũng quay đầu thân thiết nhìn về phía đại phu.
Đại phu một tay vẫn đặt lên trên cổ tay của Bạch Hoàng Chúc, vuốt râu cau mày nói: “Thân thể đại thiếu gia bị hao tổn rất lớn… Đại thiếu gia đã không có võ công trong người còn bị nội thương nghiêm trọng cùng ngoại thương, cộng thêm việc bôn ba đường dài và phát sốt, ít nhất cũng phải điều trị tốt trong nửa năm mới được.”
Phản ứng của Minh Sơ lớn nhất, nàng nhíu mày hỏi: “Nửa năm, lâu như vậy sao?” Điều nàng lo lắng không chỉ là Bạch Hoàng Chúc điều dưỡng bao lâu, mà còn vì những lời Bạch Hoàng Chúc đã nói trước khi khởi hành. Tố Thất nói Bạch gia hiện tại đang rất hỗn loạn, mà việc Bạch Hoàng Chúc trở lại Bạch gia không thể nghi ngờ là nhảy vào lưỡi dao, nếu thân thể hắn khỏe mạnh võ công vẫn còn thì không sao, nhưng hiện tại hắn bị thương thành cái dạng lại còn tạm thời bị mất võ công, sao có thể đối phó với thế lực ngầm của Bạch gia?
Đồng thời nhíu mày còn có Cảnh Ly và Bạch Hoàng Quyết. Lông mày Cảnh Ly nhíu chặt lại, chẳng qua vẫn không mở miệng. Trong suy nghĩ của hắn Bạch Hoàng Chúc là Thần Đường đệ nhất sát thủ nên đương nhiên không phải kẻ yếu, hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ thấy vị thiên hạ đệ nhất sát thủ thảm hại đến mức này.
Ánh mắt phức tạp của hắn liếc qua Bạch Hoàng Chúc vẫn đang nhắm mắt, không biết hắn đang ngủ say hay hôn mê. Có lẽ từ trước tới nay hắn đều cho rằng Bạch Hoàng Chúc thật
lợi hại, lại quên mất thiên hạ đệ nhất sát thủ cũng chỉ là một con người.
Mà vẻ mặt Bạch Hoàng Quyết cũng vô cùng giống họ, trong mắt hắn tràn đầy lo lắng nhìn Bạch Hoàng Chúc lắc đầu nói: “Thật không ngờ Hoàng Chúc lại không biết võ công… Lưu lạc nhiều năm bên ngoài như vậy không biết đệ ấy đã chịu khổ đến mức nào, không ngờ vẫn có người muốn thương tổn đệ ấy…”
Nói tới đây hắn vỗ trán quay đầu nhìn thẳng vào mắt Cảnh Ly, gằn từng chữ một: “Rốt cuộc là ai làm Hoàng Chúc bị thương? Ngay cả người không có võ công cũng không buông tha, thương thế của Hoàng Chúc, Bạch gia tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua!”
Câu này hắn nói vô cùng nghiêm túc, khiến Minh Sơ vốn hoài nghi Bạch Hoàng Quyết là người làm rối loạn Bạch gia đột nhiên bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Vẻ mặt Bạch Hoàng Quyết quá mức nghiêm trọng, nếu như đây chỉ là hư tình giả ý của hắn thì kỹ thuật diễn xuất của hắn quá mức hoàn hảo.
“Thiếu gia.” Không khí trầm lặng bị đại phu phá vỡ, ba ánh mắt đồng thời chuyển lên lão đại phu đầu tóc hoa râm, Minh Sơ hỏi: “Còn điều gì quan trọng cần chú ý sao?”
Đại phu gật đầu nghiêm mặt nói: “Các ngươi gọi một người cùng ta đi lấy thuốc, thuốc này phải được ủ trong quần áo liên tục một tháng, trong vòng một tháng này đại thiếu gia không được xuống giường, không được để hắn bị nhiễm gió lạnh, hiện tại thân thể đại thiếu gia yếu ớt đừng để hắn sinh bệnh thêm.”
Vẻ mặt Minh Sơ ngưng trọng, gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
Cảnh Ly cũng gật đầu, cuối cùng đành thỏa hiệp trước ánh mắt soi mói sâu xa của Minh Sơ, bất đắc dĩ thở dài gật đầu nói: “Được rồi đại phu, ta cùng ngươi đi lấy thuốc…”
Đại phu gật đầu nhìn Cảnh Ly rồi đi ra ngoài, Cảnh Ly rũ mắt miễn cưỡng đi theo hắn.
Trong phòng chỉ còn lại Bạch Hoàng Chúc đang mê man, Minh Sơ và Bạch Hoàng Quyết. Lão quản gia Bạch Luyện đã bị Bạch Hoàng Quyết bảo đi mời gia chủ Bạch gia hiện thời Bạch Võ Sơn tới, chỉ là không biết có chuyện gì mà Bạch Võ Sơn mãi vẫn chưa đến.
Đợi một hồi lâu, Bạch Hoàng Quyết cuối cùng phá vỡ sự im lặng: “Minh… Minh Sơ cô nương, tại hạ đến tiền đường xem vì sao Bạch Luyện chưa đưa nghĩa phụ đến, xá đệ xin nhờ cô nương chăm sóc.”
Hắn gọi “Minh Sơ cô nương” mà không phải “đệ tức”, Minh Sơ nhìn ra trong lòng hắn cũng không tán thành mình là nương tử của Bạch Hoàng Chúc, tuy nhiên lúc này tâm tư của nàng chỉ đặt lên người Bạch Hoàng Chúc, lười so đo với Bạch Hoàng Quyết, chỉ khẽ gật đầu một cái.
Bạch Hoàng Quyết cuối cùng lo lắng nhìn Bạch Hoàng Chúc lần cuối rồi mới xoay người ra ngoài.
Cho đến khi Bạch Hoàng Quyết đi xa Minh Sơ mới thở dài một tiếng rồi ngồi xuống bên giường Bạch Hoàng Chúc, bất đắc dĩ vươn tay vuốt ve mái tóc rối tung của hắn: “Bại gia tử, chàng thế này đúng là khiến người ta lo lắng…”
Điều nàng không ngờ chính là, một câu thở dài này lại nghe được trả lời.
“Không cần lo lắng.” Đôi mắt đang nhắm chặt của Bạch Hoàng Chúc đột nhiên mở ra, ánh mắt trong suốt đen láy phản chiếu bóng dáng Minh Sơ.
Tay Minh Sơ không kìm nén được mà run rẩy, chính xác chọc chọc vào mặt Bạch Hoàng Chúc, đổi lấy tiếng kêu đau của hắn.
“Chàng tỉnh rồi?” Minh Sơ không thể tin hỏi.
Bạch Hoàng Chúc rất vô tội nhìn Minh Sơ, chớp chớp mắt nói: “Ta chưa hề nói ta hôn mê.”
“…”
Vì thế người một khắc trước còn bị đại phu nói nhắc phải điều trị thật tốt trong nửa tháng, hơn nữa một tháng không thể xuống giường không thể trúng gió Bạch đại thiếu gia Bạch Hoàng Chúc lúc này đột nhiên tràn đầy tình thần mở to hai mắt giải thích với Minh Sơ hơn nửa ngày.
Mãi cho đến khi Bạch Hoàng Chúc nói xong, Minh Sơ mới không chắc chắn lặp lại lần nữa: “Chàng nói đại phu kia bắt mạch cho chàng… mạch tượng là giả?”
“Đúng vậy, đây là biện pháp trước khi đi Tố Thất đã dạy ta, có thể khiến mạch tượng trở nên vô cùng yếu ớt.” Bạch Hoàng Chúc gật đầu nói, “Bây giờ Bạch gia hỗn loạn như thế nào chúng ta vẫn chưa rõ, chúng ta tốt nhất cứ yếu thế trước, để người khác thả lỏng cảnh giác với chúng ta.”
Lời nói của hắn rất hợp tình hợp lý, nhưng lại đổi lấy ánh mắt quái dị của Minh Sơ, nàng trước kia chưa từng phát hiện tướng công nhà mình cũng biết giở trò lừa gạt.
Im lặng một lúc Minh Sơ mới mở miệng nói: “Ta có thể lý giải là… Lúc trước chàng phát sốt cũng là để lừa ta lo lắng đúng không?”
“…” Bạch Hoàng Chúc co rụt vào trong ổ chăn, hắn có chết cũng không thừa nhận là do mình không chịu nổi hành vi mờ ám của Cảnh Ly với nương tử nhà mình, cho nên vin vào cơn sốt nhẹ để dời lực chú ý của Minh Sơ.
Quay đầu thấy ánh mắt Minh Sơ càng ngày càng nguy hiểm, Bạch Hoàng Chúc sau một lúc im lặng nhả ra một câu: “Minh Sơ… Đầu ta choáng váng…” Ánh mắt hắn rất ủy khuất, vô cùng ủy khuất, như thế thì dù Minh Sơ có tức giận đến mức nào thì nhìn ánh mắt đó cũng không thể phát tiết.
Một tay kéo chăn cho Bạch Hoàng Chúc, giọng điệu Minh Sơ mềm lại: “Choáng váng thì nằm xuống cho ta.”
Bạch Hoàng Chúc như được đại xá, gần như cả cái đầu đều chụt tọt vào trong chăn mềm.
Nhưng mà vào lúc này, ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên những tiếng bước chân hỗn độn, dường như có rất nhiều người đến, trong đó có giọng của Bạch Hoàng Quyết: “Nghĩa phụ, lúc này thân thể Hoàng Chúc còn rất kém, không biết đã tỉnh lại hay chưa…”
Nghe được câu này, hai người trong phòng cũng biết ai tới – – Bạch gia gia chủ, Bạch Võ Sơn.
Minh Sơ trầm ngâm nhìn về phía Bạch Hoàng Chúc, lại phát hiện vẻ mặt Bạch Hoàng Chúc cực kỳ phức tạp.
_________________