Edit: Sabj
Bạch Hoàng Chúc một mình ở trong tiểu viện chờ rồi lại đợi, cuối cùng lại chờ thấy cảnh tượng Minh Sơ và Cảnh Ly vai kề vai đi vào, miếng điểm tâm Bạch Hoàng Chúc vừa đưa vào miệng trong nháy mắt thiếu chút nữa phun ra. Minh Sơ đang nghiêm túc nói điều gì đó với Cảnh Ly, nhưng Cảnh Ly rõ ràng không hề chú ý nghe, bởi vì hắn đang bận bắn ánh mắt đắc ý tới Bạch Hoàng Chúc.
Sau khi Minh Sơ nói xong với Cảnh Ly quay đầu, nhìn thấy cảnh này không nhịn được nhíu mày nói: “Bại gia tử, vết thương của chàng không đau nữa sao?”
Lúc này Bạch Hoàng Chúc đang ngồi nghiêm chỉnh trước cái bàn, trên bàn bày biện đủ loại điểm tâm đủ màu sắc, còn có… miếng điểm tâm vừa rơi xuống. Minh Sơ không biết hắn đã ngồi ăn bao lâu, nhưng chắc chắn thời gian không ngắn, vì mỗi đĩa điểm tâm đều đã bị động tới.
Kỳ thực Bạch Hoàng Chúc cũng chẳng thèm ăn như vậy, chẳng qua đây là thứ bình thường nhất hắn được ăn sau những bát thuốc cháo của Thẩm Bích Nguyệt, hơn nữa nghĩ đến cảnh Minh Sơ đến chỗ ở của Cảnh Ly, không biết sẽ xảy ra chuyện gì khiến hắn… vô tình cứ ăn và ăn.
“Minh Sơ.” Ánh mắt Bạch Hoàng Chúc nhìn Minh Sơ như một con chó nhỏ bị vứt bỏ.
Minh Sơ nhíu mày: “Vết thương không đau nữa sao?” Nàng hỏi lại.
Bạch Hoàng Chúc đột nhiên sửng sốt, sau đó nhanh chóng lắc đầu nói: “Hết đau rồi.”
“Không đau thì có thể xuống giường ngồi ăn sao? Không cần người chăm sóc nữa sao?” Trong giọng nói Minh Sơ xen lẫn khí lạnh.
Bạch Hoàng Chúc thật sự không nghĩ ra mình khiến Minh Sơ mất hứng chỗ nào, đang lúc cẩn thận ngẫm nghĩ thì lại nghe thấy Cảnh Ly cười đáp: “Ai đó đúng là không biết thông cảm cho sự quan tâm của người khác, Sơ Nhi vì an toàn tính mạng của ngươi mà còn mời riêng ta đến bảo vệ cho ngươi, không ngờ ngươi vẫn còn ở đây vui vẻ được … vết thương đúng là nhẹ hơn so với tưởng tượng.”
Bạch Hoàng Chúc cười khổ, mình đúng là không bị thương nặng, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết phải làm thế nào để Minh Sơ nguôi giận.
“Minh Sơ…” Bạch Hoàng Chúc nói giọng mềm nhũn, ánh mắt trong suốt tràn đầy vô tội.
Minh Sơ khẽ nhíu mày, giọng điệu cũng không tự giác thay đổi: “Cảnh Ly ca ca đã đồng ý với ta sẽ chăm sóc chàng, thời gian này chàng cứ ở trong viện dưỡng thương cho tốt, không được lại chạy lung tung.”
“Ừ” Bạch Hoàng Chúc gật đầu.
Minh Sơ vẫn lo lắng nói tiếp: “Ngày mai ta muốn ra khỏi Bạch gia một chuyến, chàng… tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Ừ” Bạch Hoàng Chúc trả lời vô cùng thuận miệng, sau một lúc lâu mới đột nhiên sửng sốt, “Minh Sơ, nàng muốn đi đâu?”
Minh Sơ than một tiếng, đem bức thư trong tay đưa cho Bạch Hoàng Chúc. Bạch Hoàng Chúc liếc mắt một cái đã nhận ra chữ viết trên đó là của Tố Thất, đề gửi cho Minh Sơ. Hắn mang theo nghi vấn nhìn Minh Sơ, Minh Sơ nhanh chóng nói: “Lúc ta và Cảnh Ly ca ca trở lại thì nhận được thư từ chỗ Bạch quản gia, nội dung bên trong ta đã xem rồi.”
Bạch Hoàng Chúc cảm thán trong lòng, chỉ cần là của Tố Thất thì sẽ chẳng có chuyện gì tốt nhưng vẫn phải mở ra xem.
Nội dung trong thư thật ra rất đơn giản, chỉ viết vẻn vẹn trong ba trang giấy. Tóm lại là Tố Thất muốnTrọng Sinh đến Bạch gia giúp đỡ Bạch Hoàng Chúc, muốn Minh Sơ đi đón Trọng Sinh vào Bạch gia.
Khi nhìn thấy hai chữ Trọng Sinh, Bạch Hoàng Chúc yên lặng.
Đến Vạn Tượng sơn trang đã là chuyện của mấy tháng trước, ngày đó hắn bảo Trọng Sinh một mình về quán trọ trước, sau đó hắn đã đem Trọng Sinh… hoàn toàn, quên lãng… Nếu như không phải sau đó xảy ra quá nhiều việc khiến hắn sứt đầu mẻ trán, hắn tuyết đối sẽ không để Trọng Sinh một mình ở quán trọ.
Hắn cũng không biết Trọng Sinh sao lại gặp mặt Tố Thất.
“Tố Thất làm sao có thể biết chuyện Trọng Sinh?” Đây là phản ứng đầu tiên của Bạch Hoàng Chúc, Minh Sơ chưa từng nhìn thấy Bạch Hoàng Chúc chột dạ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết trả lời như thế nào, bởi vì… Trọng Sinh là ai nàng cũng không biết.
Mà ở đây người biết Trọng Sinh đó là Cảnh Ly, sau khi cười nhạo một tiếng hắn mới nói: “Tố Thất… biết Trọng Sinh?”
“… Không biết.” Bạch Hoàng Chúc xoay mặt thề thốt phủ nhận.
“Xuy.” Cảnh Ly lắc đầu cười nói, “Ngươi từng nói diện mạo của Trọng Sinh giống y hệt người bạn trước kia của ngươi, mà vị Tố Thất công tử này cũng là bạn thuở nhỏ của ngươi, chắc Tố Thất phải biết người có diện mạo giống Trọng Sinh chứ.”
Cảnh Ly không hề đoán sai, nhưng hắn không biết Tố Thất và chủ nhân khuôn mặt của Trọng Sinh có rất nhiều khúc mắc.
Chẳng qua nếu bây giờ Tố Thất có thể viết thư thông báo cho hắn về chuyện này, chắc không còn vấn đề lớn gì.
Bạch Hoàng Chúc mím
môi gật đầu, biểu tình cũng hiếm hoi nghiêm túc: “Minh Sơ, nàng muốn đi đón Trọng Sinh đến Bạch gia?”
Minh Sơ do dự một lát rồi gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù không biết người tên Trọng Sinh là ai, nhưng nếu đã là người Tố Thất giao thì tất nhiên có thể giúp chàng.”
Thở dài một hơi, Bạch Hoàng Chúc gật đầu: “Ừ.”
Sau khi lên tiếng hắn không nói thêm gì nữa.
Minh Sơ nói không có sai, Trọng Sinh đúng là có thể giúp Bạch Hoàng Chúc, tuy nhiên không phải giúp Minh Sơ chăm sóc Bạch Hoàng Chúc, mà là giúp đỡ Bạch Hoàng Chúc gây thêm phiền não cho nàng. Trong thư Tố Thất nói Trọng Sinh trầm mặc làm việc kỹ càng không dong dài, Trọng Sinh võ công cao cường sâu không lường được… Mãi đến khi mang hắn vào Bạch gia nàng mới biết Tố Thất viết những lời này là có ý gì.
Trọng Sinh trầm mặc, bởi vì không có ai ra lệnh hắn sẽ không nói, hắn có thể cả một ngày đứng một chỗ nhìn vào đúng một thứ, chỉ cần không ai bảo hắn động đậy, hắn sẽ không động đậy. Một Bạch Hoàng Chúc đã làm cho Minh Sơ đủ đau đầu, hiện tại lại thêm một Trọng Sinh lúc nào cũng cần nàng phải mở miệng chỉ huy, nếu không sẽ lập tức dừng lại toàn bộ động tác bắt đầu ngẩn người, Minh Sơ cảm thấy đáng lẽ mình không nên tin lời Tố Thất mà dẫn theo một phiền toái về.
Tuy nhiên với Bạch Hoàng Chúc thì đây lại là một chuyện tốt.
Từ sau khi xảy ra chuyện Bạch Hoàng Chúc bị ám sát, Bạch Võ Sơn đã an bài rất nhiều thủ vệ tới viện Bạch Hoàng Chúc tầng tầng bảo hộ, Minh Sơ thì bị kéo đến phòng thu chi tiếp tục quản lý, không còn cách nào khác đành nhờ Cảnh Ly và Trọng Sinh bảo vệ Bạch Hoàng Chúc, mà Thẩm Bích Nguyệt và Bạch Hoàng Quyết mặc dù muốn đến thăm Hoàng Chúc nhưng gần đây việc ùn ùn kéo đến không thể phân thân.
Vì thế, những ngày tháng thảnh thơi của Bạch Hoàng Chúc thật sự bắt đầu, mỗi ngày việc cần làm chỉ có hai việc – – đấu võ mồm với Cảnh Ly, không thì rảnh rỗi cùng Cảnh Ly trêu chọc Trọng Sinh.
Ngồi xuống một lương đình trong viện cùng Cảnh Ly và Trọng Sinh, Bạch Hoàng Chúc miễn cưỡng dựa vào cây cột chợp mắt một chút, Cảnh Ly lại bắt đầu thử nói chuyện với Trọng Sinh: “Ngươi tên là gì?”
“Trọng Sinh.” Trả lời không chút do dự.
Cảnh Ly khẽ nhíu mày lại hỏi: “Họ của ngươi là gì?”
“…” Trọng Sinh ngậm miệng không nói.
Bạch Hoàng Chúc nhịn không được mở mắt nhìn Cảnh Ly, chớp chớp mắt: “Ly sứ giả đại nhân đang muốn trêu đùa Trọng Sinh sao?”
Cảnh Ly liếc nhìn hắn nhưng không trả lời, tiếp tục hỏi Trọng Sinh: “Ngươi có tên khác ngoài Trọng Sinh hay không?”
Bạch Hoàng Chúc không nói gì, hắn cũng đã từng hỏi Trọng Sinh vài lần nhưng đều không nhận được đáp án mong muốn. Quay sang nhìn về những khóm hoa muôn màu rực rỡ, Bạch Hoàng Chúc đang muốn mở miệng khuyên Cảnh Ly không cần tốn công vô ích, lại nghe thấy Trọng Sinh nói: “… Có.”
Trong nháy mắt động tác của Bạch Hoàng Chúc dừng lại, lập tức quay đầu hỏi: “Ngày trước tên của ngươi là gì?”
Vấn đề này có vẻ như đã làm khó Trọng Sinh, hắn nghiêng đầu như đang cố gắng nhớ lại, sau đó hắn mở miệng: “Ta tên là…”
“Bại gia tử.” Giọng Minh Sơ đột nhiên vang lên từ hướng khác.
Bạch Hoàng Chúc và Cảnh Ly đồng thời nhìn sang thì thấy Minh Sơ nghiêm túc đi vào lương đình, nhiều ngày nay nàng bị Thẩm Bích Nguyệt kéo vào phòng thu chi không cho gặp mặt Bạch Hoàng Chúc, không biết hôm nay vì sao lại đến đây. Bạch Hoàng Chúc như nghĩ tới điều gì, còn chưa tới kịp mở miệng đã nghe Minh Sơ nói: “Bạch lão gia… cha chồng muốn chàng và Cảnh Ly ca ca lập tức đến đại sảnh.”
“Hả?” Bạch Hoàng Chúc chớp chớp mắt đứng lên.
Minh Sơ trầm giọng nói: “Nghe nói là Sở gia của bát đại thế gia đến đây, muốn thương lượng chuyện liên hợp đối phó với Hắc Y giáo.”