Edit: Sabj
“Cha nói dối…” Giọng Diệp Hoa Ngâm trong nháy mắt trở nên khàn khàn, hắn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bạch Hoàng Chúc, lui về phía sau mấy bước, dáng vẻ như không thể chấp nhận sự thật.
Bạch Hoàng Chúc muốn nói gì đó, nhưng lại nghĩ giờ phút này mặc cho hắn nói gì thì họ cũng không tin, vì vậy hắn chỉ than nhẹ một tiếng nói: “Tiểu ruồi bọ, con đưa đồ cho Diêu cô nương trước đi, nàng vẫn đang chờ ở bên ngoài đấy.”
“Cha! ” vào thời điểm này mà Bạch Hoàng Chúc vẫn còn sang chuyện khác, Diệp Hoa Ngâm không ngốc, tất nhiên biết Bạch Hoàng Chúc muốn hắn tránh mặt.
Bạch Hoàng Chúc bất đắc dĩ nhìn Diệp Hoa Ngâm, Diệp Hoa Ngâm cố chấp đối diện với Bạch Hoàng Chúc.
Phía sau Minh Sơ cuối cùng cũng mở miệng, câu nói đầu tiên của nàng là với Diệp Hoa Ngâm: “Tiểu ruồi bọ, nghe lời cha đi, đem mấy thứ này cho Diêu cô nương trước.”
“Nhưng mà … ” Diệp Hoa Ngâm không rõ vì sao ngay cả Minh Sơ cũng muốn hắn làm như vậy.
Minh Sơ giải thích: “Con cũng không muốn chúng ta đang nói chuyện tự nhiên Diêu Thanh Thanh kia xông vào chứ?” Đem mấy thứ này cho nàng ta trước, tránh trường hợp Diêu Thanh Thanh chờ đến sốt ruột lại xông vào.
Diệp Hoa Ngâm chần chờ một lát, cắn răng gật đầu, sắc mặt vẫn tệ trước nay chưa từng có. Hắn ôm đống thứ trên bàn rồi vén mành ra ngoài. Sau khi Diệp Hoa Ngâm đi khỏi, Minh Sơ quay đầu nhìn Bạch Hoàng Chúc, khẽ nói: “Bại gia tử, chàng… chàng có cách tự cứu mình sao?”
Bạch Hoàng Chúc do dự một lát, sau đó gật đầu.
Ánh mắt Minh Sơ khẽ biến: “Thật không?”
“Thật.” Bạch Hoàng Chúc vô cùng khẳng định, ánh mắt hắn lại nhìn về phía mành, dường như đang phán đoán Diệp Hoa Ngâm vẫn chưa trở về. Hắn mấp máy môi nói tiếp: “Nàng cũng biết từ nhỏ ta đã bị bắt cóc nhốt ở Mộ Thâm Viện đúng không?”
“Ừ.” Minh Sơ không biết lúc này đến tột cùng mình đang có tâm trạng gì chờ câu nói tiếp theo của hắn nữa.
Bạch Hoàng Chúc tiếp tục nói: “Cùng bị giam giữ với ta còn có người thừa kế của bát đại thế gia, mà trong bát đại thế gia có Nhạc gia, chuyên về y thuật.”
“Người của Nhạc gia có thể cứu chàng sao?” Minh Sơ hiểu ý của Bạch Hoàng Chúc.
“Một trong những người đó, người thừa kế của Nhạc gia Nhạc Phi Yên y thuật cao nhất, ta tin hắn có cách.” Bạch Hoàng Chúc gật đầu.
Tảng đá lơ lửng trong lòng Minh Sơ cuối cùng cũng được buông xuống, chỉ là sau đó lòng nàng lại thắt lại, bở vì nàng nhớ tới một chuyện: “Vậy vị Nhạc Phi Yên này bây giờ đang ở đâu?”
Bạch Hoàng Chúc thấy thế, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, hắn thừa dịp Minh Sơ đnag phân tâm kéo lại quần áo của mình, hơn nữa còn ôm eo Minh Sơ khẽ nói: “Ta sẽ không lấy tính mạng của mình ra làm trò đùa, khi tới đây gặp Tố Thất ta đã nói chuyện ta bị thương cho hắn biết, hắn đang phái người đến Mộ Thâm Viện tìm Phi Yên, chắc chắn không lâu nữa Phi Yên sẽ đến đây.”
Không lâu nữa…
Minh Sơ không rõ Bạch Hoàng Chúc đang an ủi nàng không muốn nàng lo lắng, hay người tên là Phi Yên này thật sự không lâu nữa sẽ tới đây thật, tuy nhiên nàng vẫn không thể nào yên lòng.
Chẳng qua… Không yên tâm thì có thể làm gì được?
Minh Sơ than nhẹ một tiếng, ngước mắt nói với Bạch Hoàng Chúc: “Cho dù như thế nào, chàng đã bị thương rồi, đừng xen vào chuyện của Hắc Y giáo nữa.”
“Ừ.” Bạch Hoàng Chúc ngoan ngoãn gật đầu.
Thấy Bạch Hoàng Chúc gật đầu nhanh như vậy, Minh Sơ lại có nghi ngờ không tin: “Chàng đồng ý mặc kệ Hắc Y giáo thật sao?”
“Ta đồng ý.” Bạch Hoàng Chúc chớp chớp mắt.
Đến lúc này, hắn sẽ không nói cho Minh Sơ, với thương thế của hắn bây giờ, muốn xen vào cũng không được.
Minh Sơ hài lòng gật đầu, chỉ là trong lòng vẫn lo lắng, muốn nói thêm gì nữa, lại nghe thấy bên ngoài lều vang lên một tiếng vang nhỏ, Diệp Hoa Ngâm với đôi mắt đỏ hồng đi vào trong lều, vừa vào đến nơi đã mở to mắt nhìn Bạch Hoàng Chúc chằm chằm.
Bạch Hoàng Chúc ho nhẹ một tiếng, chột dạ nói: “Tiểu ruồi bọ, con khóc sao?”
“Không có.” Diệp Hoa Ngâm nhanh chóng phủ nhận, lập tức nghiêm túc nói: “Cha, rốt cuộc thì có cách không?” Hắn chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày như vậy, hắn chưa từng nghĩ tới Bạch Hoàng Chúc sẽ chết.
Ánh mắt Bạch Hoàng Chúc vô cùng dịu dàng, hắn thở dài nói: “Không sao, con không thể tin tưởng cha một lần sao?”
Thấy dáng vẻ Diệp Hoa Ngâm sắp khóc đến nơi, Minh Sơ và Bạch Hoàng Chúc lại phải giải thích chuyện Nhạc Phi Yên cho hắn một lần, đợi đến khi cẩn thận nghe xong, sắc mặt Diệp Hoa Ngâm mới tốt lên một ít, tuy nhiên nghi vấn vẫn chưa hết: “Vị thần y Phi Yên kia bao lâu nữa sẽ tới đây? Cha… có thể chịu đựng bao lâu?”
Vấn đề này làm
cả hai người ở đây đều trầm mặc.
Bạch Hoàng Chúc không mở miệng, mà Minh Sơ không phải không muốn hỏi câu này, mà là nàng không dám. Có hi vọng còn tốt hơn vô vọng, lúc trước nàng đã lừa gạt bản thân Bạch Hoàng Chúc một khi đã nói như vậy nói thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Nhưng với phản ứng của theo Bạch Hoàng Chúc xem ra, chuyện này…
Bạch Hoàng Chúc lên tiếng trước khi Minh Sơ mở miệng: “Yên tâm, cha con nội lực tốt như vậy, lại có Tố Thất ở bên, chịu đựng một thời gian không thành vấn đề.”
“Nói dối.” Diệp Hoa Ngâm không tin.
Bạch Hoàng Chúc thật sự không biết nên an ủi Minh Sơ và Diệp Hoa Ngâm như thế nào, chỉ đành dùng hành động để chứng minh. Hắn một tay ôm Minh Sơ, một tay vòng qua cổ Diệp Hoa Ngâm, ba người ôm chặt lấy nhau, hắn nói: “Ta làm sao bỏ hai mẹ con lại được?”
Sao lại bỏ được chứ…
“Bại gia tử.” Minh Sơ nhịn không được kêu một tiếng.
Trải qua nhiều lần sinh ly tử biệt thống khổ, lần nào Bạch Hoàng Chúc cũng có thể hóa nguy thành an, cho nên nàng phải tin tưởng Bạch Hoàng Chúc có cách đối phó.
Một nhà ba người ôm nhau, giờ khắc này yên tĩnh hiếm có.
Từ ngày đó về sau, Bạch Hoàng Chúc quả thực không xen vào chuyện của Hắc Y giáo và Võ Lâm nữa, mà cùng Minh Sơ và Diệp Hoa Ngâm ở trong lều, uống thuốc Tố Thất cho người chuẩn bị, vào mỗi buổi tối nghe Cảnh Ly thông báo cho hắn về tình hình chiến đấu bên ngoài.
Mà mấy ngày nay Minh Sơ và Diệp Hoa Ngâm cũng chăm sóc Bạch Hoàng Chúc, cảm thấy như Bạch Hoàng Chúc không hề chịu chút đau đớn nào từ huyết chưởng, mỗi ngày đều cười nói với họ, vẫn như ngày trước vài ra vài chuyện khiến Minh Sơ tức giận.
Mà Tố Thất mặc dù lo lắng cho Bạch Hoàng Chúc, nhưng lại bởi quá bận bịu mà không có thời gian đến thăm hắn. Minh Sơ ngày nào cũng hỏi đã tìm được vị thần y Nhạc Phi Yên kia chưa, nhưng lại nhận được đáp án không mong muốn.
Huyết chưởng, Minh Sơ đã chứng kiến cha mình ngày trước bị loại chưởng này hành hạ đến chết như thế nào, nàng không tin Bạch Hoàng Chúc chưa từng bị phát tác một lần nào.
Lại một lần nữa trở về từ lều của Tố Thất, Minh Sơ nhận thuốc trong tay thị vệ canh gác ngoài lều, ra hiệu cho thị vệ rời đi trước, còn tự mình đi vào lều.
Lúc Minh Sơ tiến vào Bạch Hoàng Chúc đang dựa vào đầu giường đọc sách, cũng không biết quyển sách kia hắn mượn ở đâu, nghe được tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, thấy Minh Sơ thì cười nói: “Về rồi sao?”
“Ừ, Tố Thất nói Mộ Thâm Viện cách chỗ này cũng không xa lắm, người của hắn lúc này đã đến Mộ Thâm Viện rồi.” Minh Sơ đáp, thuận tay đưa chén thuốc cho Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Chúc nhận lấy, ngoan ngoãn uống hết, uống được một nửa hắn nghiêm mặt ngẩng đầu: “Tiểu ruồi bọ đâu rồi?”
“Ở trong lều của nó, dù sao thì bây giờ nó cũng là chưởng môn của Khuynh Vân Môn, có một số việc nó vẫn phải giả vờ ra mặt.” Minh Sơ nói xong, lại duỗi vươn tay vuốt tóc trên trán Bạch Hoàng Chúc, cảm thấy hơi ẩm ướt. Minh Sơ sửng sốt một hỏi: “Hôm nay huyết chưởng không phát tác đúng không?”
“Không có.” Bạch Hoàng Chúc mỉm cười lắc đầu.
Minh Sơ chau mày lại, từ khi Bạch Hoàng Chúc bị thương, nàng vẫn luôn lo lắng huyết chưởng trên người Bạch Hoàng Chúc phát tác, lúc khi cha nàng phát tác, cả người gần như đau đến mức co thành một cục. Cha nàng đứng đầu một cung, võ công cao tuyệt, một người tự chủ như vậy mà còn đau đến mức đó, huống hồ Bạch Hoàng Chúc?
Bạch Hoàng Chúc nói hắn chưa từng phát tác, Minh Sơ không biết mình có nên tin tưởng lời hắn nói hay không.