Hàn Tiệp đơn giản gõ xuống đơn từ chức, nói thật, cô không ngờ có ngày mình sẽ phải đánh ba từ này. Ban đầu vào Mạnh thị, cô rất tự tin, mình có thể khiến Mạnh Diên Châu rung động, biến anh lần nữa thành của mình. Giờ khắc này cảm xúc này so sánh với cảm xúc lúc đầu, cô đơn giản dùng hai từ “Chấp nhận” để đánh giá. Mấy trăm chữ đơn giản, cô lại gõ hơn 2 tiếng, tay đánh chữ, trong đầu nhớ lại những kỉ niệm đã qua. Có phải một người biết mất đi rồi, mới nhớ lại những thứ mình mất đi, nhìn mới biết đó quan trọng vô cùng, nhưng chúng ta chỉ có thể biết, cũng không giữ lại được, mà chỉ có thể tiếp tục tiến lên.
Cuối cùng cô gõ xong những chữ kia, để ở trên bàn rồi lại không muốn làm gì.
Trong túi cô có một bao thuốc lá của phụ nữ, lần trước ở trong siêu thị nhìn thấy, lúc ấy cô đứng ở chỗ đó tầm 10 phút, không biết do dự cái gì, nhưng cuối cùng cô lại cầm lên, 30 đồng một hộp, nghe nói hút có vị Bạc Hà nhàn nhạt.
Cô rút ra một điếu, điếu thuốc nhỏ lại dài, nhưng lại khiến cô có cảm giác tội lỗi “muốn hút”, từ từ hút vài hơi.
Trước kia mình là một người tự tin thế nào, chưa từng nghĩ trong đời sẽ có từ “Thua”, từ lúc học tiểu học đã được những nam sinh vây quanh, đương nhiên coi mình như tiên nữ giáng trần, nhưng cũng sẽ có một ngày như vậy. Cô phải thừa nhận, mình quá mềm yếu rồi, không cam lòng thành gốc của tội ác, cô không hy vọng mình mỗi ngày hướng về phía Mạnh Diên Châu liền cảm thấy không cam lòng, sau đó biến mình thành người phụ nữ xấu xa.
Vé máy bay đã mua xong, cô tính định từ chức xong sẽ đi du lịch một mình, đổi một khung cảnh mới, thay đổi tâm tình mình, có lẽ lúc trở về, cô sẽ là một Hàn Tiệp tự tin mà tràn đầy kiêu ngạo như xưa.
Cô nở nụ cười với mình, ngay sau đó đem điếu thuốc ngậm trong miệng vào thùng rác, suy nghĩ một chút, cũng ném hộp thuốc lá vào luôn.
Gửi đi thư từ chức, cô lại in thêm một bản nữa, lần này không do dự, trực tiếp để trên bàn làm việc của Mạnh Diên Châu. Cô trực tiếp đưa đơn từ chức để trước mặt anh, động tác đẹp mắt như vậy khiến cô cũng phải giật mình, giờ phút này cô không phải cấp dưới của anh, cũng không phải người tình cảm thấp kém, không kiêng dè gì, cô tự nhiên có thể muốn làm gì thì làm. Thì ra là khi cô quyết định buông tha anh thì cô rốt cuộc cảm thấy mình công bằng với anh, đồng thời cũng khiến mình nhẹ nhõm đi không ít.
Mạnh Diên Châu lấy ra nhìn một chút, có chút cảm thán, lần trước người phụ nữ kia cũng làm như vậy, “Em đã nghĩ kỹ rồi?”
“Tất nhiên rồi”. Cô cười, “Công việc ở đây thật là mệt, bản thân em lại là một người nghiêm túc, mỗi ngày đi sớm về trễ, muốn thư giãn một thời gian”.
Mạnh Diên Châu chuyển bút trong tay, “Đây là mượn đơn từ chức oán trách sao?”
“Tất nhiên, em mà chưa từ chức thì sao dám, anh mở miệng trừ tiền lương của em, em đã đau lòng chết đi được.” Cô cười nói giỡn với anh, không chút nào là không bỏ. Người phụ nữ, bình thường trong tình cảm có một đường ranh giới, có người thì đường đó rất thấp, có người thì đường ranh giới rất cao, chỉ khi nào vượt qua ranh giới cuối cùng, họ mới không thể quay đầu lại nữa, dù là không tưởng tượng được trước kia bọn họ hèn mọn tới mức nào.
“Vậy xem ra anh chỉ có thể chấp nhận, nếu không thì có lỗi với em rất nhiều”.
“Em nên nói cám ơn sao?”
Mấy câu nói khách sáo, anh chúc cô sau này tìm được một công việc “ nhẹ nhõm”, cô cũng chúc anh trong công việc bách chiến bách thắng. Cô xoay người đi ra khỏi phòng làm việc của anh, đi tới cửa thì tay đã mở cửa ra, vốn định đóng lại trong nháy mắt, nhưng lần nữa lại quay lại đối diện với Mạnh Diên Châu, “Vốn không có ý định nói cho anh biết, bây giờ cảm thấy nên nói cho anh biết, ít nhất anh có quyền biết, về phần anh nghĩ như thế nào, không liên quan tới em.” Cô lấy điện thoại ra, bên trong có một tấm hình, cô tìm ra cặp hồ sơ, sau đó đưa điện thoại tới trước mặt Mạnh Diên Châu.
Anh hoài nghi nhìn cô, lúc thấy tấm hình thì ấn tượng đã thay đổi.
Người trong hình chính là Nghê Thiên Ngữ cùng Mạnh Vĩ Đình, hai người ngồi ở một quán trà, hình như đang trò chuyện với nhau cái gì.
“Em chỉ trong lúc vô tình bắt gặp, tuyệt đối không có ý theo dõi ai”. Cô nói rõ lập trường, cũng không nói hình ảnh này đại biểu cái gì, tùy tiện để Mạnh Diên Châu suy nghĩ thế nào.
Trước lúc cô chụp được hình này còn có ý định, trong lòng không ngừng suy đoán Mạnh Diên Châu nếu như biết rõ Nghê Thiên Ngữ cùng Mạnh Vĩ Đình có quan hệ,sẽ đối xử thế nào với Nghê Thiên Ngữ, sẽ giống như mình trước kia hay Nghê Thiên Ngữ trở thành người đặc biệt đây?
Sau đó Nghê Thiên Ngữ lại từ chức, để cho cô không có cách nào xác định được đáp án chính xác, hiện tại cô lấy ra bức hình này, cũng không có chút suy nghĩ nào.
“Cám ơn.” Mạnh Diên Châu nhìn cô chằm chằm, đưa điện thoại trả lại cho cô, anh tin cô, cô kiêu ngạo thế cũng không rảnh làm trò theo dõi…. Này.
Cô cười rực rỡ, không có tâm cơ gì, anh cảm thấy đây là nụ cười đẹp nhất của cô, không có mục đích, không có áp lực, chỉ là cười thật lòng.
Cái lúc cô đóng cửa kia, cô nghe được anh mở miệng nói, “Thật xin lỗi”.
Cô cười như cũ, mặc dù không biết vì sao anh nói 3 từ này, nhưng cô cảm thấy đây là đủ rồi, giống như khi bọn họ đang khiêu vũ trong bữa tiệc kia mà cô hỏi tới vấn đề đó, đáp án của anh là “Thật xin lỗi”. Cô đã thỏa mãn rồi, như vậy không tồi.
“Thật xin lỗi” của anh không phải vì áy náy với cô, chỉ là khẳng định tình cảm với cô, anh không thể nào đáp lại tình cảm mà cô đã từng kỳ vọng.
Nghê Thiên Ngữ nghĩ mình ở trong mắt Mạnh Vĩ Đình, nhất định là ngây thơ cùng ngu xuẩn. Bệnh tình của ông ta hình như có chút nghiêm trọng, ho khan không ngừng, đồng thời cũng không kiêng nể gì, ở trước mặt cô uống thuốc. Chờ ông uống thuốc xong, lúc này mới nói chuyện.
“Xem ra cô cũng thông minh, không trực tiếp liên lạc với cảnh sát, nếu không bây giờ cô là một thi thể rồi.”
Quán trà rất vắng vẻ, người tới đây không nhiều lắm, mặc dù nơi này cực tốt, nhưng giá tiền cực kỳ cao. Bình thường toàn là những người doanh nhân lớn tuổi tới đây, những
người tuổi khá lớn sẽ ngồi một chỗ chơi cờ, nơi này thanh tịnh và đẹp đẽ, ít người quấy rầy, khiến người ta tâm tình thanh tịnh.
Cho dù nơi này có thể hòa hoãn cảm xúc với hoàn cảnh, Nghê Thiên Ngữ vẫn cảm thấy