Mạnh Kiếp Có Thiên Nhiên

Chương 34


trước sau


Mạnh Diên Châu đưa Nghê Thiên Ngữ ra ngoài ăn cơm, dọc trên đường Mạnh Diên Châu không nói gì, bây giờ anh rất ảo não, trước như bị hồ đồ mà nói với cô những lời như thế, hiện tại thì đã tỉnh táo, cứ có cảm giác là lạ, cũng không phải hối hận, chính là có cảm giác mình như một cậu bé vậy. Bây giờ anh ở trước mặt người khác ra vẻ trầm ổn chín chắn, nhưng hôm nay ở trước mặt cô, tất cả sự bình tĩnh của mình đều là ngụy trang cả. Anh cũng không biết vì sao, chỉ cần là chuyện của cô, anh đều có chút hồ đồ, không thể làm chủ được lý trí, cũng không thể ác độc.
Nghê Thiên Ngữ không xem rõ thái độ của anh, bởi vì anh luôn trầm mặc.
Mãi cho tới lúc ăn tối, Mạnh Diên Châu ném ra một câu không đầu không đuôi, “Xử lý tốt chuyện của chính em.”
Lời của anh buồn buồn, cũng không biết có phải hờn dỗi hay không. Nhưng đột nhiên Nghê Thiên Ngữ rất muốn cười, vốn cảm giác mùi vị món thịt bò bít tết kia khó ăn nhưng giờ lại không thấy vậy nữa. Cho dù anh không cố ý nói, nhưng với lúc cô hẹn hò với Mục Phong, vẫn luôn để ý, nhưng anh cố tình không muốn ra vẻ anh để ý, vì vậy khó chịu như vậy.
Cô dùng con dao nhỏ cắt thịt bò bít tết thành những miếng nhỏ, dùng dĩa bỏ vào trong miệng, từ từ nhai xong thì khuôn mặt ngây thơ nhìn anh, “Ý của anh là em xử lý tốt chuyện của em, anh mới muốn em?”
Cô cười với anh, bề ngoài ngụy trang chín chắn của Mạnh Diên Châu cũng bị nứt ra khẽ hở, “Ừ.”
Cô che đôi môi cười, “Tại sao anh không ghét bỏ em?” Cô sờ cằm của mình, “Danh tiếng của em cũng không tốt.”
Mạnh Diên Châu cúi đầu tác chiến món thịt bò bít tết, giờ phút này mới từ từ ngẩng đầu lên liếc cô một cái, “Chưa từng thử qua một người phụ nữ có danh tiếng không tốt, cho nên muốn thử một chút.”
“Thời gian thử việc của em đúng là dài.” Cô kéo dài âm cuối, “Anh phải suy tĩnh cho em chuyển lên chính thức đi!”
Mạnh Diên Châu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, lúc cô cho rằng anh sẽ nói gì đó, anh lại gọi phục vụ, “Tính tiền.”, đồng thời liếc nhìn cô một cái, “Em no rồi chứ?”
Anh không quan tâm tới ý của cô, trực tiếp dẫn cô ra ngoài. Nói thật, anh biết anh với cô rất đặc biệt, cảm giác đặc biệt này anh không muốn tìm hiểu rõ, đồng thời cũng không muốn lo lắng về tương lai có gì, nghe thì thấy rất ích kỉ, nhưng chính là cảm xúc chân thật nhất của anh.
Mục Phong lái xe cùng bạn bè ra ngoài, nhìn thấy một cặp đôi, không chút nào kiêng dè bạn bè ở trong xe, trực tiếp dừng xe lại, ánh mắt nhìn Mạnh Diên Châu cùng Nghê Thiên Ngữ. Tay của anh ở trên tay lái gõ gõ, lá gan của người phụ nữ kia cũng lớn đấy, lúc anh còn chưa chán ghét vứt bỏ cô thì đã dám lao vào trong ngực người đàn ông khác, thật coi anh như rác vậy. Huống chi người phụ nữ này để cho anh hao tổn không ít tâm tư của mình, lợi ích anh còn chưa lấy được. Trước Uông Du ghé vào lỗ tai anh đã nói anh có mấy phần kiêng kị, mẹ anh đối với những thú khác có lẽ không thành thạo, nhưng với việc đối phó phụ nữ, tuyệt đối khiến người ta mở rộng tầm mắt rồi.
“Mục thiếu, sao lại dừng xe?”. Có người tò mò mà hỏi một câu.

Mục Phong cũng không trả lời, nhưng cũng không lái xe đi.
Vì vậy có người liền suy đoán nhìn ra ngoài, “Ah, người phụ nữ kia nhìn rất quen!”
Khâu Vân Địch tiếp lời, “Đúng là một người phụ nữ có bản lĩnh, bị Mục thiếu của chúng ta quăng đi rồi mà vẫn lọt vào mắt xanh của Mạnh nhị thiếu.”
Mục Phong chưa bao giờ để ý mặt mũi của mình, dòng họ của anh cho anh sự cuồng ngạo, ai dám ở trước mặt anh làm càn, nhìn Khâu Vân Địch một cái, “Ai nói tôi đã quăng cô ta đi?”
Vì vậy mọi người nhìn nhau, cũng không biết người nào phát ra âm thanh, “Người phụ nữ này có lá gan ghê gớm thật, dám sau lưng Mục thiếu thì người đàn ông khác, không cho cô ta biết tay mình một cái, lại còn coi Mục thiếu của chúng ta dễ bắt nạt.”
Mục Phong nghe xong lời này, sắc mặt nhanh chóng trầm xuống, “Người phụ nữ không biết điều, tôi sẽ cho cô ta biết hậu quả.”
Mọi người lập tức gật đầu một cái.
“Lương Di, gọi cho tôi một đám người”. Ngay sau đó Mục Phong mở miệng phân phó.
Lương Di nghe xong, không nói gì, Mục Phong khinh thường liếc mắt nhìn đối phương, “Chưa chi đã sợ hãi sao, cứ cho là tôi gọi tới đi, chuyện gì xảy ra thì tôi chịu trách nhiệm.” Anh nói xong lại tiếp tục lái xe, xe của anh không phải có tiền là mua được, số lượng hạn chế, không phải là người quý tộc thì không có tư cách hưởng dụng, anh tìm không ít đường dây mới có được, bây giờ để đám người kia xem xe của anh, thuận tiện để cho bọn họ biết sự chênh lệch, “Mạnh Diên Châu, dám cướp người phụ nữ của tao, xem tao trừng trị mày thế nào.”
Khâu Vân Địch nghe như vậy, lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm tin nhắn, rất nhanh ấn nút gửi đi. Anh hiểu tình cách của Mục Phong, nếu là đắc tội người của anh ta, cho dù là một chút sơ suất trong lời nói, anh ta cũng có thể khiến đối phương sống không bằng chết, anh ta cũng không coi tính mạng của người khác là quan trọng. Cái gì mà đặc quyền con người, cái gì mà tất cả mọi người đều như nhau, đều là câu chuyện cười hết.
Nghê Thiên Ngữ lúc nhận được tin nhắn bắt đầu lo sợ, Mạnh Diên Châu cũng phát hiện ra tâm tình nhấp nhô của cô, “Em làm sao vậy?”
Cô lắc đầu một cái, sau khi suy nghĩ một chút, “Em quay lại gọi một cú điện thoại, chờ em 5 phút.” Cô cầm điện thoại đi tới một bên, lấy tin nhắn cô vừa nhận được gửi cho Mạnh Vĩ
Đình, rất nhanh, đối phương lập tức gọi điện thoại tới, “Cô nghĩ thông suốt rồi sao?”

“Cái gì?”
“Nếu không cô gửi tin nhắn này cho tôi làm cái gì? Tại sao tôi phải giúp cô?” Âm thanh của Mạnh Vĩ Đình tràn đầy tự tin và chắc chắn.
Có lẽ tình huống bây giờ thay đổi, cô cũng không ghét cái âm thanh như vậy, ngược lại bình tĩnh mấy phần. Trong tin nhắn dùng từ “các người”, bao hàm Mạnh Diên Châu cũng có phần nguy hiểm, nhưng Mạnh Vĩ Đình vẫn bình tĩnh như thế, xem ra ông ta cũng không lo lắng Mục Phong sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Cô cắn môi, nhanh chóng đưa ra quyết định, cô vốn không còn đường nào để đi, lấy sức lực một mình của cô, làm sao có thể chiến thắng Mục gia, thay vì một mình không ngừng giãy giụa, không bằng dứt khoát một chút, “Ừ, tôi suy nghĩ xong rồi, chỉ có ông có thể giúp tôi.”
Mạnh Vĩ Đình phá lên cười, “Vậy cô cứ để cho thằng Mục gia đó như ý là được.”
Nghê Thiên Ngữ không hiểu Mạnh Vĩ Đình có ý gì, nhưng đối phương đã cúp điện thoại, điều này làm cho cô càng khó hiểu hơn, rốt cuộc Mạnh Vĩ Đình có ý gì, chẳng những không làm gì để Mục Phong buông tay, ngược lại để cô theo ý Mục Phong.
Cô nhìn điện thoại của mình, còn ghi chép lại cuộc trò chuyện cùng tin nhắn vừa rồi xóa đi, sau đó mới đi tới phía Mạnh Diên Châu, “Sao lại có nét mặt này? Một người bạn của em đã xảy ra chuyện, gọi điện thoại đi an ủi mấy câu mà thôi, không phải đợi vài phút thế mà đã tức giận chứ?”
Mạnh Diên Châu đưa tay kéo cô vào trong ngực mình, “Nghê Thiên Ngữ, em nhớ kỹ, em không thể gạt anh.” Mọi người bên cạnh anh, hình như toàn mang theo mục đích mới ở bên cạnh anh, anh không phải không hoài nghi cô, anh chỉ không muốn nghi ngờ cô, nếu như tất cả bên cạnh đều cần nghi ngờ, thì sẽ khiến anh cảm thấy lạnh lẽo.
Cô kiềm chế bởi vì những lời này gây ra rung động, “Em sao có thể gạt anh, lừa anh đối với em có lợi sao?”. Cô cười với anh, “Anh ngược lại đấy, không cần cả ngày lẫn đêm nghi ngờ người khác nơi này nơi đó.”
Mạnh Diên Châu thở dài, “Em không hiểu đâu.”
Ở đáy lòng Nghê Thiên Ngữ âm thầm thở dài: Em quá rõ rồi……
Mạnh Diên Châu đưa cô trở về, sau khi cô xuống xe, phát hiện anh không xuống cùng, liền ghé

vào cửa sổ xe, “Mới một ngày đã bỏ em sang một bên rồi hả? Anh thật đúng là lòng dạ độc ác!”
Mạnh Diên Châu biết rõ cô không phải không nỡ mình, nhưng vẫn vui khi thấy bộ dạng của cô, “Có chuyện cần xử lý, hôm nay đã trì hoãn nhiều việc rồi.”

“Đây là đang oán trách em lãng phí thời gian của anh?”
“Có trời chứng giám, ý của anh là anh rất vui lòng……” Anh cười nhưng khóe miệng đã cứng lại, đã phát hiện cách đó không xa có người ẩn núp, vì vậy bảo cô, “Lên xe.”
Nghê Thiên Ngữ vốn muốn nghe lời nói của anh, nhưng vừa nghĩ tới lời nói của Mạnh Vĩ Đình, giả vờ không hiểu anh, cười như cũ, “Mới vừa rồi nói có chuyện cần xử lý, lần này để cho em lên xe làm cái gì. Về sau anh lại trách em không để anh làm việc đàng hoàng thì thế nào đây?”. Cô vừa nói vừa lui về phía sau, giả vờ vẫy tay từ biệt với anh.
Mạnh Diên Châu thấy cô xoay người chuẩn bị tránh ra, gọi cô một tiếng, cô không biết là có nghe thấy hay không, không hề quay đầu lại. Anh không khỏi thầm mắng một tiếng, lập tức mở cửa xe đi xuống, anh còn chưa kịp đến gần Nghê Thiên Ngữ, đã có một nhóm người xông ra, thậm chí những người này còn chia làm bốn phương tám hướng đi ra, vây bọn họ lại.
Nghê Thiên Ngữ lộ vẻ mặt kinh hoảng, nắm áo Mạnh Diên Châu, “Làm thế nào, làm thế nào…..”
Mạnh Diên Châu nhìn thấy nhiều người như vậy, cũng biết mình căn bản không có phần thắng, “Ai phái các người tới?”
“Bớt lời nói nhảm đi.” Đám người kia trực tiếp xông tới.
Nghê Thiên Ngữ siết chặt tay, vốn chuẩn bị đánh một hồi, có thể tưởng tượng ra, cô vẫn để bộ dạng cô gái yếu đuối. Đám người kia thấy bộ dạng nhu nhược của cô, chỉ ép cô hai bên, không động đậy gì.
Nghê Thiên Ngữ nhìn chằm chằm vào Mạnh Diên Châu bị người ta vây vao giữa, anh khởi xướng trước làm người ta sợ hãi, nhưng anh vẫn chỉ có một mình, không phải thần, bị một đám người vây lại như vậy, không bù được với đối phương. Bọn họ bắt được Mạnh Diên Châu, Mạnh Diên Châu bị thương, nhưng toàn vết thương ngoài da, không nghiêm trọng lắm, “Các người rốt cuộc là người nào phái tới.”
Đám người từ từ tránh ra một con đường, Mục Phong đi ra, nhìn Mạnh Diên Châu cười cười, “Thì ra người này muốn gặp tao à, tao liền để ày được như ý, thế nào, nhìn thấy tao thì sợ đến mức nói không được sao?”
Mạnh Diên Châu tự nhiên hiểu rõ người trái pháp luật như câu chuyện cười, anh nhìn chằm chằm vào Mục Phong, “Mày muốn đối phó với tao, thả cô ấy ra.”
Mục Phong liếc mắt nhìn Nghê Thiên Ngữ bị bắt không động đậy gì, càng thấy thích thú hơn, “Các người tình chàng ý thiếp như vậy, chẳng qua tao chỉ là một người tốt, không thể chịu được màn chỉ đối phó một người, mày suy nghĩ xem, một người bị tao giết chết rồi, sống cũng không thoải mái, nếu không tao thành toàn cho các người, giết cả hai.”
Khóe miệng Nghê Thiên Ngữ co quắp lại, “Mục thiếu, anh cần gì phải vì một người đê tiện như em làm bẩn tay, là em thấp hèn, đi theo anh lại đi quyến rũ Mạnh thiếu, anh ta chỉ bị em lừa mà thôi……”
Mục Phong khẽ hừ một tiếng, “Các người nhìn một chút, thật là cảm động…..” Vừa nói xong, anh liền đi tới trước mặt Nghê Thiên Ngữ, tát cô một cái, “Đàn bà thối, tao đang nói thì làm gì có phần để mày nói? Con bà nó, còn dám sau lưng tao cùng người đàn ông khác ở chung một chỗ, xem tao là cái gì?”
Mạnh Diên Châu giùng giằng muốn xông ra, “Mày có phải là đàn ông hay không, có cái gì thì nhằm vào tao, đối với một người phụ nữ như thế tính là gì?”

“Đừng gấp gáp chịu chết như vậy, tao không quên mày đâu.” Mục Phong nhìn về phía Mạnh Diên Châu cười cười, “Tao đã cảnh cáo mày, đụng vào người phụ nữ của tao, kể cả tao không muốn nữa, tao thà rằng hủy diệt cũng không thể ày.”
Mục Phong nói xong, bảo người mang bọn họ đi.
Mạnh Diên Châu cùng Nghê Thiên Ngữ liếc nhau, cũng không lãng phí hơi sức làm cái gì, biết rõ Mục Phong đã sắp xếp xong tất cả, bọn họ làm gì cũng vô ích, có lẽ còn có thể khiến hậu quả càng nghiêm trọng hơn. Bọn họ bị dán băng dính lên miệng, mắt cũng bị miếng vải đen quấn lên, sau đó bị mang tới một nơi.
Cũng may, bọn họ không bị tách ra, mà nhốt chung một chỗ.
Lúc ở trên đường, hình như có người gọi điện thoại tới cho Mục Phong, bảo anh tốt nhất không nên động tới Mạnh Diên Châu, Mạnh Vĩ Đình không dễ chọc đâu, nhưng Mục Phong không quan tâm, mỉm cười nói nếu như anh giết Mạnh Diên Châu, có lẽ Mạnh Vĩ Đình còn cảm kích mình cũng nên.
Lúc này Nghê Thiên Ngữ cảm thấy mình may mắn, hồi xưa cô xem phim trên tivi nghi ngờ những thứ người ta nhét vào trong miệng coi là ngu ngốc, nhiều thứ nhét vào trong miệng, phun ra là hết, chặn lại được cái gì chứ. Lúc đấy cô chợt có ý nghĩ, đều như là mình thì sẽ làm như thế nào. Nếu như dùng băng dính dán lên miệng, chỉ cần băng dính không rộng, liền cố gắng vận động, để cho băng dính bên trong có chút không khí, đồng thời không ngừng dùng miệng khạc ra nước bọt, lúc thời điểm không sai biệt lắm, dùng đồ vật gì đó để tháo băng dính ra, cho dù hướng về phía mặt tường ma sát cũng hiệu quả, nhưng tốt nhất là hướng về vật có góc cạnh gì đó.
Nói thì đơn giản, nhưng làm rất hao tổn sức lực. Ít nhất lúc cô nhổ ra băng dính ra, cảm giác toàn bộ sức lực của mình mất đi, nhưng cô sợ xảy ra biến cố, còn xoa lấy thân thể mệt mỏi, đi về phía Mạnh Diên Châu, kéo băng dính ra, mới dùng răng cởi trói dây thừng bên anh…..
Lúc băng dính ngoài miệng Mạnh Diên Châu bị cô kéo ra, băng dính dán da thịt, kéo ra cảm thấy đau vô cùng, nhưng anh chỉ nhìn cô. Giờ phút này cô đang cố gắng, muốn sống.
Mà thật ra anh với việc muốn sống cũng không mãnh liệt lắm, anh sống chỉ vì muốn báo thù ẹ mình, nếu như chết rồi…. Nên cũng không thấy mệt mỏi như vậy, nhưng giờ phút này, lúc mấy giây trước từ bỏ mà cảm thấy ghê tởm, vì chính mình mà thấy ghê tởm, anh đã cố gắng nhiều như vậy, nhưng chỉ có mình anh biết, anh không hề giống cái anh cho là kiên định như thế.
Cô vất vả cởi ra dây thừng trói anh, hàm răng không dừng chảy ra máu.
Mạnh Diên Châu trước tiên thay cô cởi ra dây thừng, nhưng cô không ngừng há mồm thở dốc, mệt mỏi không ít. Nơi này là một xưởng nhà máy đã vứt bỏ, nhìn qua chắc là lâu không ai sử dụng, khắp nơi đều là bụi bặm.
Anh dùng tay siết chặt tay cô, “Anh nhất định sẽ dẫn em đi ra ngoài.”
Mạnh Vĩ Đình nghe báo cáo trong điện thoại, sau khi nghe xong suy nghĩ một chút mới phân phó, “Trước khi Mục Phong hành động thì đảm bảo để bọn họ chạy đi, nhớ phải làm không để người ta chú ý, để cho bọn họ dựa vào sức mình chạy đi. Còn lại cứ theo nguyên kế hoạch mà làm.”
Đối phương bên kia nghe được lệnh thì gật đầu.
Mạnh Vĩ Đình sau khi cúp điện thoại, lại ho khan không ngừng, thời gian của ông không còn nhiều nữa rồi.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện