Sau khi tan học, Nghê Thiên Ngữ từ trong phòng học đi ra liền phát hiện thấy Mạnh Diên Châu, anh đứng dưới gốc cây đối diện phòng học của cô, người nghiêng dựa vào cây, giống như anh chính là một cây xiêu vẹo, cô vì suy nghĩ của mình mà toét miệng cười, giờ phút này Mạnh Diên Châu cũng vẫy tay với cô, ý bảo cô nhanh xuống. Nhưng khiến nụ cười trên mặt Mạnh Diên Châu lập tức biến mất chính là cuối cùng Nghê Thiên Ngữ lại về phòng học, không chút nào để ý tới anh, anh tức giận, nhưng cũng không có cách nào.
Nghê Thiên Ngữ vào lại phòng học, vì không muốn các bạn học thấy cô với anh đi cùng nhau, chờ các bạn đi về hết, cô mới đi xuống. Một lúc sau, Mạnh Diên Châu đại khái cũng đoán được ý của cô, cũng không đề cập tới nữa mà trốn lớp ra ngoài đợi, dù sao cô cũng nán lại một thời gian, không bằng anh cũng trễ giờ, bọn họ không nói ra suy nghĩ của mình, lại hành động ăn ý như vậy.
Nghê Thiên Ngữ bình thường đi phía trước, Mạnh Diên Châu bình tĩnh đi phía sau. Có lúc Nghê Thiên Ngữ chợt có suy nghĩ, đột nhiên đi rất nhanh, chờ Mạnh Diên Châu phản ứng trở lại, cô đã chạy rất xa, anh không thể không đuổi theo. Cách xa sân trường một đoạn đường dài, Mạnh Diên Châu từ vị trí đi sau lưng Nghê Thiên Ngữ chuyển đổi sang đi bên cạnh cô.
“Nhà anh cũng không phải đi về hướng này, mỗi ngày đi về hướng này làm gì chứ?” Cô thích hỏi anh như vậy, hơn nữa ánh mắt rất thuần khiết và trong sáng, khiến Mạnh Diên Châu thường xuyên không biết mình nên cười hay nên giận.
“Đường là của cô sao, sao tôi lại không được phép đi?”
Nghê Thiên Ngữ bình thường sẽ nhún nhún vai, “Vấn đề là anh đứng ở bên cạnh tôi, làm hại tới mắt tôi, lại còn ảnh hưởng tới giá thị trường của tôi.”
Nói đến giá thị trường, Mạnh Diên Châu buồn bực, anh mới phát hiện ra người theo đuổi cô không ít, có mấy người còn thường xuyên theo dõi cô một thời gian rất dài, giống như anh hùng vô danh bảo vệ cô, anh cảm thấy đám người kia cũng không đặc biệt gì, nên giống như anh, thoải mái đi bên cạnh cô.
“Làm trò, người xấu người tốt không phân biệt được, có tôi ở đây, giám bớt tỷ lệ cô gặp phải người xấu.”
Nghê Thiên Ngữ quan sát anh từ đầu đến chân, “Anh không cảm thấy anh là người xấu nhất sao?”
Mạnh Diên Châu hừ một tiếng, anh không nói qua anh là người tốt. Hơn nữa làm người xấu dễ nhận thấy hơn là làm người tốt, đầu tiên, người xấu sống lâu hơn người tốt, tiếp theo người xấu có thể hoạt động tùy ý còn người tốt thì bị các quy định cứng nhắc trói buộc, lần nữa là người xấu không cần phải kiêng kị ánh mặt của người khác mà sống vui vẻ còn người tốt thì thường xuyên lo lắng chuyện này chuyện kia nên không thoải mái, cuối cùng chính là người xấu làm một việc tốt có thể được khen thưởng, người tốt chỉ cần làm một việc xấu thì tất cả việc tốt trước kia từng làm sẽ bị xóa bỏ, hơn nữa còn bị đồn đại là nhân phẩm có vấn đề……… nhìn đi, người như anh sống thật tốt.
Nếu là người xấu, thì cứ hư hỏng tới cùng đi, Mạnh Diên Châu nhìn xung quanh, kéo Nghê Thiên Ngữ tới một ngõ nhỏ. Nghê Thiên Ngữ hoài nghi theo dõi anh, nhưng không giãy giụa, chỉ là rất tò mò. Mạnh Diên Châu ra hiệu im lặng, để cho cô không động đậy, anh lấy ra một điếu thuốc, đốt, bỏ vào trong miệng cô, “Tới đây, tôi dạy cô hút đồ tốt này.”
Nghê Thiên Ngữ chẳng hề cảm kích, Mạnh Diên Châu không cho phép cô nhổ ra, còn không ngừng khuyên can, “Cô suy nghĩ một chút đi, áp lực học tập của cô lớn bao nhiêu. Hút một điếu có thể giảm bớt nỗi buồn !”
Nghê Thiên Ngữ nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn ngậm điếu thuốc trong miệng trong miệng, cô chỉ cảm giác miệng mình bắt đầu tê dại, sau đó không biết làm sao liền ho khan, cô đang chuẩn bị tìm anh tính sổ, Mạnh Diên Châu lại cười, “Thật ngốc!” Anh thế nhưng dùng miệng trực tiếp lấy khói trong miệng cô thổi đi, cũng vào giờ phút này, bốn mắt nhìn nhau, liền thở ra làn khí ấm áp có thể cảm nhận rõ ràng như thế.
Trện mặt anh còn đang cười nhạo cô, định dạng thành một đường cong tuyệt mĩ, anh không tự chủ dùng tay cầm lấy tay cô, điếu thuốc trong miệng cũng rơi xuống đất, anh không ngờ, nhưng càng đến gần tới cô.
Nghê Thiên Ngữ đẩy anh ra, “Khuya lắm rồi, tôi muốn về nhà.”
Mạnh Diên Châu sững sờ nhìn cô, nụ cười trên mặt cũng tan thành mây khói, anh buồn buồn mở miệng, “Ừ!”
Dọc đường không nói gì nữa, nhưng Mạnh Diên Châu vẫn đi theo cô không xa cũng không gần. Cho đến lúc cô về nhà, Mạnh Diên Châu còn đứng ở đó nhìn bóng dáng cô biến mất.
Mà Nghê Thiên Ngữ đi lên tầng 2 cũng dừng bước, cô chậm rãi đi tới cửa sổ, lặng lẽ nhìn, nhẹ nhàng mở miệng, “Đồ ngốc”. Vẫn đứng ở nơi đó, nhưng cô lại nở nụ cười.
A Cửu đứng ở trước mặt Mạnh Vĩ Đình thông báo tiến độ các dự án, báo cáo xong, liền ghi nhớ các chỉ thị của Mạnh Vĩ Đình, anh do dự mấy giây, mới chậm rãi mở miệng, “Gần đây tiểu thiếu gia cùng cô gia sư kia rất thân thiết, có muốn…….”
Mạnh Vĩ Đình lại cười cười, “Cứ theo dõi đi, coi như không biết.”
Xog khi A Cửu đi ra khỏi phòng, Mạnh Vĩ Đình lại lấy điện thoại di động ra gọi cho Mạnh Diên Châu, nội dung như thường ngày không khác nhiều, “Gần đây học tập như thế nào?”
“Có thể như thế nào đây, anh cũng không phải không biết thành tích của em từ trước đến nay đều đáng lo ngại mà.”
Mạnh Vĩ Đình trầm mặc hai giây, “Xem ra nên đổi gia sư tại nhà cho em lần nữa.”
Mạnh Diên Châu nắm chặt điện thoại di động, “Tại sao?” Câu nói đầu tiên bộc lộ trạng thái cảm xúc của anh hiện giờ.
“Về mặt học tập của em không có bất kì tiến bộ nào, thì cô gia sư đó dạy không đúng cách rồi.”
“ Làm sao anh không nói thầy giáo dạy em là không đúng cách, anh nên đổi tất cả bọn họ mới đúng chứ?”
“Thầy giáo dạy em đều dạy ra học sinh giỏi, nhưng cô gia sư đó giống như…..”
Mạnh Vĩ Đình vẫn chưa nói hết, Mạnh Diên Châu đã cúp điện thoại. Ném điện thoại ra xa, hết sức tức giận, nhưng không có cách nào, cơ sở kinh tế quyết định quyền nói.
Một tuần này Mạnh Diên Châu trôi qua hết sức phiền não, anh đang đi học lên tinh thần nghe thầy giáo giảng bài, nhưng một chữ không biết, không biết thầy giáo nói những thứ gì, anh nhìn đám học sinh mà thầy giáo khen là học sinh giỏi, thì họ từng cái nhìn bộ dạng thầy giáo như dòng suối tiếp thu kiến thức, sợ không chú ý một chút thì sẽ bị rơi xuống vậy.
Anh cảm thấy hết sức buồn bực.
Ngay cả Lục Tử cũng phát hiện sự khác thường của anh, rất tò mò mặt buồn khổ của anh, hơn nữa ánh mắt nhìn chằm chằm ông thầy giáo quả thật như hận thù lắm vậy.
Cuối tuần, Nghê Thiên Ngữ cũng phát hiện ra, bình thường cô đều nhìn sách của mình, mà anh thì chơi trò chơi, nhưng hôm nay thì có ngoại lệ, anh nhìn chằm chằm vào cô không rời, để cho cô nghi ngờ rằng mặt mình có cái gì hay không.
Cả người Mạnh Diên Châu cực kì mệt mỏi, anh ngáp một cái. Ngày hôm nay anh thực sự ngốc đi xem sách giáo khoa, chứng minh sự thông minh của anh không phải đã hỏng bét như nhiều người nghĩ, đa số có thể nhìn hiểu, nhưng tất cả chỗ đó đều chỉ là cơ sở mà thôi, bài thi trong trường đều là những kiến thức mở rộng từ đó mà ông thầy giáo dạy.
Anh tìm ra những bài thi mình xé rách, toàn bộ đưa cho Nghê Thiên Ngữ, “Cô lần lượt chỉ cho tôi!” Phương pháp làm bài, không phải phương thức học tập nhanh nhất, khuyết điểm chính là sẽ có nhiều điểm học không tới.
Nghê Thiên Ngữ kinh ngạc nhìn anh thật lâu, “Anh bị cái gì kích thích vậy?” Nói xong còn đi sờ sờ đầu anh, dùng cái này để thể hiện hôm nay anh không bình thường…..
Vẻ mặt Mạnh Diên Châu buồn buồn, chắc chắn sẽ không nói không muốn Mạnh Vĩ Đình đổi cô sang người khác, “Tôi đột nhiên thích học tập rồi, không được sao?”
Mặt cô hiện rõ vẻ không tin……..
Mạnh Diên Châu rầu rĩ, bắt đầu bịa chuyện, “Có người nói học tập không giỏi là đầu óc có vấn đề, tôi khó chịu, cho nên muốn chứng minh đầu óc của tôi không có vấn đề…..”
Nghê Thiên Ngữ vẫn hoài nghi, nhưng vẫn lấy những bài thi đó ra nghiên cứu một phen, thật khó cho thầy giáo của anh, nhìn bài thi như vậy có khi tức đến hộc máu.
Nghê Thiên Ngữ xếp bài thi theo trình độ dễ làm một tập, bắt đầu từ cái đơn giản để nói, Mạnh Diên Châu cũng may là không đãng trí, chỗ nào không hiểu thì hỏi cô. Hiểu được một đề, anh cũng cảm thấy thoải mái, thậm chí hi vọng còn học hiểu nhiều thêm nữa.
Cô vốn cho là anh chỉ có hứng vậy thôi, bây giờ nhìn thấy anh còn quyết tâm như thế, cô không khỏi buồn cười.
Bài thi bình thường chính là tổng kết một bài mục, Nghê Thiên Ngữ giảng xong hai chương thì liền dừng lại, sợ giảng quá nhiều cho anh, anh nhất thời sẽ không tiếp thu được. Cô tìm một bài làm kết hợp hai kiến thức vào với nhau, cho anh làm lặp đi lặp lại, để anh tiếp thu sâu hơn về dạng bài này.
Mạnh Diên Châu chăm chỉ làm bài, làm mấy đề, lập tức đưa cho cô xem, muốn cô kiểm tra xem có sai hay không. Cô phát hiện ánh mắt anh nhìn cô, còn có tia mong đợi trong đó, cô không thể nín cười, “Không tệ, tiếp tục cố gắng.”
Mạnh Diên Châu quả nhiên thất vọng, còn tưởng rằng cô sẽ đặc biệt khích lệ mình, kết quả như người lãnh đạo nói chuyện vậy……
Thi hết học kì lớp 11, thành tích của Mạnh Diên Châu đứng ở giữa, nhưng Nghê Thiên Ngữ nói cho anh biết, đó là cô nói đúng tất cả phạm vi bài thi lần này, tập hợp toàn bộ kiến thức cấp ba, thực lực của anh cũng chưa tới mức làm giỏi như vậy. Mạnh Diên Châu không phục lắm, nhưng cũng không có cách nào phản bác cô.
Sang kì sau, Mạnh Diên Châu vẫn không muốn về nhà, nói với Mạnh Vĩ Đình là anh muốn tiếp tục học gia sư, vì lo nghĩ việc học, anh muốn tiếp tục học gia sư, hơn nữa anh được Nghê Thiên Ngữ giảng dạy thì thành tích thật sự có chuyển biến tốt, cho nên vẫn để gia sư đó dạy cho anh là được, đổi sang người khác anh khong quen. Anh nói thẳng thắn, kết quả Mạnh Vĩ Đình trực tiếp cúp điện thoại.
Mạnh Diên Châu nhìn điện thoại quả thật không thể tin, anh hiếm thấy được đối xử kiểu này, nhất thời không có phản ứng gì. Mạnh Vĩ Đình lười nghe anh lấy cớ giả thế này.
Nghê Tử Nhứ trước nay không quan tâm tới việc sống chết của Nghê Thiên Ngữ, đối với cô gặp bà hay không thì cũng không có ý kiến gì, huống chi Nghê Tử Nhứ cũng có công việc, cũng không nhận thấy được sự biến đổi cúa Nghê Thiên Ngữ. Thời tiết tại Đông Lâm Thị bây giờ trở nên rõ nét, mùa hè nóng tới mức người chảy mồ hôi như kem, mùa đông lại lạnh như que kem. Nghê Thiên Ngữ thích ở chỗ của Mạnh Diên Châu, nguyên nhân không phải vì lãng mạn, chỉ là chỗ của anh có điều hòa, nguyên nhân nữa là nhà họ Mạnh rất hào phóng, vẫn trả tiền đúng hạn cho cô, cũng không khất nợ, hơn nữa còn chủ động tăng tiền cho cô, để cho cô càng ra vẻ mình hung ác.
“Này, anh đã nghỉ được 11 phút rồi.” Nghê Thiên Ngữ không kiên nhẫn kêu lên, “Mau tới đây tiếp tục xem sách.”
Bây giờ Mạnh Diên Châu có câu hỏi thường gặp nhất chính là bài thơ cổ này, tại sao không hợp với phần tiền lương và thu hoạch, mấu chốt nhất là nghe nói bây giờ đề thi tốt nghiệp trung học đã sửa đổi thêm, tăng thêm bài làm, một số điểm ban đầu chuyển sang chỗ khác.
Nghê Thiên Ngữ cũng không giải đáp được vấn đề này, nhưng cô sẽ nói liều, “Anh cho rằng nó chỉ có ba phần năm, vậy anh sai hoàn toàn rồi, anh nghĩ lại xem, phần thơ cổ lấp chỗ trống, ít nhất phải ba phần, sau đó phía sau có một tác phẩm văn cổ, ít nhất 15 điểm, còn phải xem bài thơ cổ, ít nhất là sáu phần, cộng thêm phần viết văn, anh có thể quay lại với một bài thơ tốt, nó đã thay đổi bài thi mà thầy giáo nhìn, cảm thấy có trình độ, điểm số cũng tăng lên, cứ như vậy có thêm điểm cộng rồi.” Cô tính toán thô, “Như vậy có 23 điểm, lúc anh thi tốt nghiệp trung học được 23 điểm, anh được như vậy không phải rất tốt sao?”
Mạnh Diên Châu bị cô nói xong sửng sốt một chút, đúng là nên quay lại với những bài văn xuôi tẻ nhạt kia.
Nghê Thiên Ngữ nhìn bộ dạng ngốc này của anh, không nhịn được liền cười. Nói thật, muốn anh đọc sách, anh không muốn làm, nhưng khi cô ở chỗ này, anh cảm giác như mình tràn đầy sinh lực, đúng là rất thần kì.
Nghê Thiên Ngữ dạy cho anh xong, anh cũng đưa cô về.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã sang lớp 12 rồi, Mạnh Diên Châu vẫn mỗi ngày đưa cô về nhà, không khỏi tại sao, cũng không thèm nghĩ rốt cuộc đây đại biểu cái gì, có ý nghĩa gì. Hôm nay Mạnh Diên Châu đưa Nghê Thiên Ngữ về nhà, giống như xưa, nhìn cô vào chung cư xong thì anh liền rời đi, Nghê Thiên Ngữ đứng ở nơi đó nhìn anh đi xa. Cô không ghét anh, thực sự không, dù là lúc bắt đầu đi làm gia sư cho anh, cô cố ý đi hỏi qua về anh. Thiếu niên hư hỏng trong lòng thầy giáo, thành tích kém, thích đánh nhau, cô chỉ muốn đi ứng phó mấy ngày, chưa hề nghĩ tới việc dạy lâu thế này, coi như vì muốn kiếm tiền học đại học, cô cũng không muốn làm khó mình.
Nhưng sau…… bản thân cô bây giờ cũng không nghĩ ra, bọn họ làm sao phát triển tới bây giờ, cũng không ai nói thẳng ra quan hệ của nhau như thế nào, một phần tình cảm bí ẩn dấu trong lòng, rồi lại hiểu được. Trong lớp cũng có hội bạn nói giỡn, nhìn thấy Nghê Thiên Ngữ là nói vị kia nhà cô tới đây, mặc dù cô làm ra vẻ mất hứng, nhưng cô thực sự không tức giận. Thậm chí bởi vì chuyện này, thầy giáo cũng lén lút đi tìm cô, cô phủ nhận có quan hệ gì khác ngoài quan hệ bạn học với Mạnh Diên Châu, lúc phủ nhận kia, cô lại cảm thấy có lỗi với anh.
Bóng dáng của Mạnh Diên Châu đã sớm biến mất ở cửa chung cư, cô xoay người chuẩn bị về nhà, thời gian này phải làm cơm, nếu như Nghê Tử Nhứ trở lại phát hiện cô còn chưa nấu cơm, nhất định sẽ tức giận. Nghê Tử Nhứ thích đánh chửi cô, nhưng cũng có lúc đặc biệt, không phải ngày ngày hành hạ cô, huống chi bây giờ cô cố ý giảm bớt số lần xuất hiện trước mặt Nghê Tử Nhứ, nói tóm lại là bình an vô sự.
Cô xoay người, đã nhìn thấy Nghê Tử Nhứ đứng cách mình chưa đầy 5 mét, sắc mặt cô tối tăm. Chỉ cần một giây, Nghê Thiên Ngữ cũng biết, ngày hôm nay của cô sẽ không dễ chịu.
“Tao đang tò mò xem sao dạo này không thấy mày đâu, thì ra là quyến rũ đàn ông.” Nghê Tử Nhứ nhìn cô chằm chằm, trên mặt hiện vẻ giễu cợt.
“Mẹ không