Nghê Thiên Ngữ nhìn những tin tức trên trang web, không biết nhìn bao nhiêu lần có tin tức liên quan tới Mạnh Diên Châu. Sau khi Mạnh Vĩ Đình qua đời, ánh mắt của mọi người cũng chuyển sang Mạnh Diên Châu, cổ phiếu của Mạnh thị cũng trượt xuống, rất nhiều chuyên gia đã bàn luận về điều này, cho rằng Mạnh thị đã xuống dốc, Mạnh Diên Châu không thể nào khiến Mạnh thị phát triển như Mạnh Vĩ Đình đã làm, thậm chí cười Mạnh Vĩ Đình ngu dốt, thành thạo trên thương trường như vậy, cũng không thèm giữ lại ình một người thừa kế. Đồng thời giới bên ngoài cũng suy đoán, một khi Mạnh Vĩ Đình rời đi, giám đốc điều hành của Mạnh thị cũng bị tẩy bài, nhưng khiến người ta thất vọng chính là Mạnh thị vẫn bình yên, cũng không có thông báo thay đổi giám đốc điều hành, nghe nói có một số công ty cũng thu hút người bằng mức lương cao, lại bị từ chối, tất cả vẫn tỏ rõ thái độ tiếp tục ở lại Mạnh thị.
Trong tin tức trừ hình ảnh Mạnh Diên Châu tham dự tang lễ của Mạnh Vĩ Đình, không còn tin tức nào nữa, anh không xuất hiện trước mặt truyền thông, điện thoại của anh cũng không gọi được.
Nghê Thiên Ngữ yên lặng nhìn, tắt đi tất cả trang web. Cô không rõ ràng lắm tình hình của Mạnh Diên Châu bây giờ thế nào, vốn dĩ tính tình của Mạnh Diên Châu, nếu như anh còn hận Mạnh Vĩ Đình, sẽ không biểu lộ nét mặt như vậy tại tang lễ. Cho nên, bây giờ anh nhất định đang rất khó chịu, có lẽ anh đã biết cái gì, có lẽ cái gì anh cũng không biết. Anh một lòng muốn đánh đổ Mạnh Vĩ Đình, bây giờ đúng theo ý muốn của anh rồi, tất cả Mạnh thị đều là của anh, nhưng anh không vui, cô vẫn biết.
Cô vẫn ngồi, duy trì tư thái cứng ngắc, không biết con đường phía trước sẽ như thế nào, tương lai như bầu trời màu xám, luôn biết ngày mai sẽ tới.
Ban đêm thì nhiệt độ giảm xuống, để cho cô nhớ lại cụm từ phổ biến nhất về thành phố: Dù chỉ một giây cũng biến thành phố về mùa đông.
Cô cười khổ, cảm giác bộ dạng của mình rất buồn cười, khổ khổ ở chỗ này canh chừng, giống như có thể chờ anh nhớ tới cô. Cô như bà lão già rồi, không nhớ nổi trước kia bộ dạng của mình như thế nào.
Gió ào ào thôi, cửa kính bị gõ lặp lại nhiều lần, cái thời điểm kì quái này thì cô không cảm thấy sợ hãi, nhất là ở trong căn nhà lớn như vậy, chỉ có một mình cô.
Cô cũng không ngủ sâu được, tự dưng nghe thấy tiếng xe dừng lại thì lập tức tỉnh dậy. Ở trên giường tiếp tục nằm, sợ âm thanh mình vừa nghe được chỉ là ảo giác, không muốn khiến mình cảm thấy thất vọng.
Từ từ, có tiếng bước chân vang lên, cô siết chặt tay, lại lựa chọn nhắm mắt giả vờ ngủ say. Cửa phòng bị người đẩy ra, có người đến, một bước lại một bước tới gần giường.
Mạnh Diên Châu không bật đèn lên, lảo đảo đi về phía cô. Dừng ở bên giường, sau đó bò lên giường, anh dùng tay bỏ chăn đắp trên người cô. Lấy tay vuốt ve thân thể của cô, sau đó nằm sấp lên người cô, cằm đặt lên vai cô, anh ở trên cổ cô hít hà, lại cắn vào cổ cô.
Nghê Thiên Ngữ ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, và có chất lỏng nào đấy đổ vào cổ. Không hiểu, cô cảm thấy trong lòng anh cực kì đau khổ, đưa tay ôm cổ anh.
Anh như muốn phát tiết cắn xé lên người cô, không hành động mãnh liệt, chỉ chậm chạp lại kéo dài. Có lẽ anh đã phát tiết xong, ở chỗ này chỉ muốn tìm kiếm một bờ vai để ình dựa vào, để cho anh giảm bớt nỗi khổ đau của mình.
Nghê Thiên Ngữ không rõ mình có là bờ vai của anh hay không,bởi vì anh cũng ở lại một chút rồi rời đi. Để cho cô hoài nghi, thật ra anh đã tới thật hay không. Thân thể bủn rủn lại lắp lại nhắc nhở cô, đây không phải là một giấc mộng.
Cô cảm thấy mình giống như một người tồn tại không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bởi vì Mạnh Diên Châu lâu lâu mới tới một lần, hơn nữa mỗi lần đều vào đêm khuya, ban ngày cô không thấy anh. Nếu như không phải lại lần nữa thấy tin tức, cô không rõ anh rốt cuộc đang làm gì, hoặc là rốt cuộc anh ở đâu.
Liên tục mấy tháng, quan hệ của cô và Mạnh Diên Châu đều mập mờ như vậy, cô càng ngày càng không hiểu anh đang nghĩ cái gì. Đồng thời, anh cũng không cho cô cơ hội hỏi, thậm chí anh cũng không trao đổi với cô nửa phần. Mỗi lần cô nghĩ tới, có lẽ đây chính là kết thúc, nhưng anh lại xuất hiện vào đêm khuya, tiếp tục làm chuyện thân mật nhất giữa nam nữ, nhưng anh chỉ cự tuyệt không muốn nói cái gì với cô. Dần dà, cô cũng không suy nghĩ anh đang nghĩ cái gì nữa, cũng khong suy nghĩ lung tung, bởi vì không có ý nghĩa gì.
Mấy tháng sau, Nghê Thiên Ngữ nhận được điện thoại của Giang Dịch Hiên.
Thấy tên trên điện thoại, Nghê Thiên Ngữ bắt đầu kích động, “Có phải con gái nuôi của tớ sắp ra đúng không?” Tâm tình của cô vì thế mà khá hơn nhiều, trước kia Giang Dịch Hiên gọi điện thoại cho cô, đi bệnh viện kiểm tra, là một con gái.
“Đúng vậy Đúng vậy, con gái nuôi của cậu sắp ra đời, cái người mẹ nuôi như cậu cũng không thèm gọi điện thoại tới quan tâm.” Giang Dịch Hiên cố làm bộ dạng than thở.
Nghê Thiên Ngữ liên tục nói xin lỗi, biết được bây giờ là ngày sinh theo dự tính, nên hai ngày nữa sẽ sinh con. Cô vừa kêu than, vừa âm thầm xấu hổ, chuyện quan trọng như vậy, cô lại quên mất.
Nghê Thiên Ngữ suy nghĩ một chút, đồng ý đi thăm Giang Dịch Xem, xem con gái nuôi của cô ra đời.
Cô quyết định rất nhanh, chỉ đem theo mấy bộ quần áo liền quyết định đi. Bây giờ là mùa ít khách du lịch, đi ra sân bay là có thể mua được vé, cô cũng không gấp. Đến sân bay, sau khi mua được vé, cô lấy điện thoại di động ra, bất nắp điện thoại lên, do dự thật lâu, vẫn không gọi số điện thoại kia.
Cô biết rõ, bây giờ phương thức chung đụng của cô và Mạnh Diên Châu hết sức kì quái, anh biểu hiện như vậy, để cho cô rất hoang mang. Nếu như anh biết cô không có ở đây, sẽ là dáng vẻ gì?
Nghê Thiên Ngữ tắt điện thoại đi, nghe được tiếng thông báo, yên lặng đi lên máy bay.
Cô không muốn nghĩ về Mạnh Diên Châu, không hi vọng cảm xúc không xác định của mình lại ảnh hưởng tới Giang Dịch Hiên. Biết cô định tới, Giang Dịch Hiên nói để Trình Hải Dương tới đón cô. Dọc trên đường đi, Trình Hải Dương kể hết tính tình khi mang thai của Giang Dịch Hiên thế nào, luôn muốn ăn những đồ không có dinh dưỡng, ăn không được liền tức giận, khác hẳn lúc cô bình thường. Nghê Thiên Ngữ yên lặng nghe, vốn muốn khuyên mấy câu, nhưng nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt Trình Hải Dương thì lại thôi, việc oán trách này đại khái chỉ muốn chia sẻ một ít phần vui sướng sang người khác mà thôi.
Đến bệnh viên, Nghê Thiên Ngữ nhìn bụng tròn vo của Giang Dịch Hiên, chạy lên sờ bụng Giang Dịch Hiên, còn nhẹ nhàng dán mặt lên đó, “Cục cưng à, mẹ là mẹ nuôi, có thể nghe thấy mẹ nói gì không?”
Giang Dịch Hiên đẩy cô một cái, “Mới ngủ, đừng đánh thức nó. Tỉnh lại đá bụng tớ.”
“Vậy tớ càng phải gọi bé dậy.”
Giang Dịch Hiên không nhịn được cười.
Bởi vì Nghê Thiên Ngữ ở chỗ này, Trình Hải Dương cố ý trách mắng tính khí dạo này của Giang Dịch Hiên, khiến Giang Dịch Hiên liên tục kháng nghị, “Đứa bé còn chưa ra đời, anh liền ghét bỏ mẹ của bé, cũng không biết em mang thai khổ thế nào đâu.”
Nhìn đôi vợ chồng này vạch khuyết điểm của nhau, Nghê Thiên Ngữ cười, nhưng cũng rất hâm mộ. Quan trọng hơn là Giang Dịch Hiên vốn kiên cường, cũng biết làm nũng, thật tốt.
Nghê Thiên Ngữ ở chỗ này 5 ngày, vẫn cùng với Giang Dịch Hiên.