Nhất là trên internet.
Trên các mặt báo của thành phố Nam Giang, tin tức của thành phố Nam Giang, thậm chí dường như tất cả các diễn đàn lớn nhỏ của thành phố Nam Giang đều bị ba chữ “Thần y Lâm" càn quét.
"Thật là đáng sợ.
Thần y của Thành phố Nam Giang hiện thế, năm phút châm cứu khiến cho bệnh nhân sống lại."
"Là Hoa Đà tái thế? Hay là Tần Việt Nhân sống lại? Thần y Lâm đã nói cho cả thế giới biết Đông y là như thế nào.”
"Niềm tự hào của Đông y, xương sống của An Nam.
Chỉ năm phút thôi, thần y Lâm đã khiến cho bác sĩ Tây y phải quỳ lạy."
Từng dòng tựa đề bắt mắt bùng nổ trên khắp internet của thành phố Nam
Giang.
Ngay lập tức, ba chữ “thần y Lâm" giống như là sao chổi phảng phất vậy, trở thành ánh hào quang chói mắt trên vùng đất Giang Nam này.
Chỉ là đối với tất cả những thứ này, Lâm Thiệu Huy lại không thèm để ý chút nào.
Nếu như không phải vì anh không ưa sự kiêu ngạo của Mike thì anh cũng lười ra tay.
Mà bây giờ, Lâm Thiệu Huy đang đi xe điện, từ từ trở về biệt thự Lệ Uyển.
Chỉ là lúc anh vừa mới về đến cửa nhà liền thấy ba người Bạch Tổ Y, Bạch Tuấn Sơn, Thẩm Ngọc Trân đã đứng đợi sẵn ở cửa từ trước.
Nhất là khi Lâm Thiệu Huy vừa mới bước vào cửa...
"Bốp bốp bốp."
Ánh mắt ba người đồng loại nhìn qua, mang theo ý nghĩ muốn nhìn cho thật kỹ.
“Vợ, mọi người đang làm gì vậy?" Sắc mặt Lâm Thiệu Huy cứng đờ ra nhưng vẫn híp mắt cười, hỏi han.
Nhìn Lâm Thiệu Huy xách theo một giỏ thức ăn lớn, bên trong đựng rất nhiều rau cải, khóe miệng ba người Bạch Tố Y đều co rút.
Bọn họ vẫn không thể nào tin được là Lâm Thiệu Huy và thần y Lâm trên truyền hình trực tiếp có liên quan gì đến nhau?
Dù sao thì Lâm Thiệu Huy ở bên cạnh bọn họ chỉ biết thành tạo tất cả những việc như nấu cơm, giặt quần áo, đi chợ.
Mà thần y Lâm trên sóng truyền hình trực tiếp lại là một người vô cùng ngầu, có tài biến người chết sống lại.
Hai người này không thể nào là một người được.
"Lâm Thiệu Huy, em hỏi anh, vừa nãy anh đã đi đâu?"
Bạch Tố Y gắt gao nhìn chằm chằm biểu cảm của Lâm Thiệu Huy, dường như muốn nhìn thấu suy nghĩ của Lâm Thiệu Huy vậy.
"Đi mua thức ăn" Lâm Thiệu Huy ngẩn người ra, sau đó chỉ vào giỏ thức ăn rồi nói.
"Thật sự là anh đi mua thức ăn sao? Hay là nói, có người giúp anh đi mua thức ăn còn anh thì tới bệnh viện?"
Bạch Tổ Y nói câu này xong, ánh mắt ba người trong nhà lại nhìn vào Lâm Thiệu Huy càng trở nên phức tạp.
"Đến bệnh viện?"
Khuôn mặt Lâm Thiệu Huy đầy vẻ vô tội, gãi đầu một cái, nói:
"Anh đi mua thức ăn thì đương nhiên phải tới chợ thực phẩm rồi,
đến bệnh viện làm gì?"
Lúc này, khả năng diễn xuất của anh tuyệt đối có thể đoạt được giải scar.
Bất luận là động tác gãi đầu hay là vẻ mặt vô tội cũng lộ ra là một người đàn ông nội trợ gia đình, chỉ biết đi chợ nấu cơm đang không biết phải làm sao.
Cảnh này khiến cho trong lòng ba người Bạch Tố Y dường như có chút áy náy.
Có phải người nhà của mình đối xử với Lâm Thiệu Huy quá mức khắc nghiệt hay không? Khiến cho một người đàn ông cả ngày phải chạy nhong nhong ngoài chợ mua đồ ăn.
Nhưng mà ngay sau đó, Bạch Tố Y lại lắc đầu rồi lại lên tiếng chất vấn tiếp.
Chỉ là đúng lúc này, ngoài cổng lại nghe thấy một giọng nói truyền tới: "Này, Lâm Thiệu Huy.
Vừa nãy còn thấy cậu ở ngoài chợ