Không chỉ như thế...
Từ Minh Long lại gọi mình là “ông chủ", mẹ nó đúng là...
Bạch Tuấn Sơn còn nhỏ tuổi hơn cả Từ Minh Long thì sao lại dám nhận xưng hô cung kính như vậy được chứ.
Mà vào giờ phút này sắc mặt của Từ Minh Long nghiêm lại, sau đó trịnh trọng nói:
"Bởi vì Lý Trung Huy nói năng lỗ mãng với ông chủ là Tổng giám đốc Sơn đây, cho nên Tập đoàn Minh Long của tôi đã tổ chức một cuộc họp báo công khai xóa tên Lý Trung Huy ra khỏi tập đoàn!”
"Ngoại trừ việc này ra, sau khi ông ta biết được thân phận của ông lớn đã sợ hãi đến phát điên luôn rồi, lúc nãy vừa được người ta đưa vào bệnh viện tâm thần!”
Hả!
Minh Long vừa dứt câu, không chỉ một mình Bạch Tuấn Sơn hoảng sợ mà ngay cả Dương Mộc Thủy ở bên cạnh cũng hãi hùng đến mức sắp đái trong quần.
Đó là Lý Trung Huy đấy!
Ông ta chính là phó chủ tịch của Tập đoàn Minh Long, là nhân vật tầm cỡ của Thành phố Nam Giang.
Một nhân vật lớn như vậy mà lại bị xóa tên ra khỏi tập đoàn, hơn nữa còn bị dọa đến phát điên đưa vào bệnh viện tâm thần cũng chỉ vì nói năng lỗ mãng với
Bạch Tuấn Sơn.
Không...!Không thể nào!
Sắc mặt của Dương Mộc Thủy trắng bệch như tờ giấy, ông ta ngồi phịch xuống đất, cơ thể không ngừng run bần bật, não bắt đầu trở nên buốt đau.
Trời ạ!
Rốt cuộc mình đã trêu phải nhân vật khủng bố gì
Tuy nhiên sự chấn động kia chỉ vừa mới bắt đầu rồi.
Sau đó Dương Mộc Thủy lại ngạc nhiên nhìn thấy Từ Minh Long và hơn mười ông lớn lo lắng lén lút nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, tiếp đến, tất cả họ đều đồng loạt khom lưng cung kính nói:
"Chúng tôi tự tiện đến đây xin ông chủ đừng cho đóng cửa Tập đoàn Minh Long!”
"Xin ông chủ hãy cho Từ Minh Long tôi và toàn bộ các cổ đông thêm một cơ hội, chúng tôi đảm bảo rằng nội bộ của Tập đoàn Minh Long sẽ tuyệt đối không xuất hiện thêm một người có mắt không tròng nào đụng chạm đến ông chủ nữa!”
Âm!
Cảnh tượng mấy chục ông lớn khom lưng vái lạy lần thứ hai và giọng nói sợ sệt hoảng hốt của Từ Minh Long giống như một quả bom nổ ầm trong đầu Dương Mộc Thủy và Bạch Tuấn Sơn, khiến hai người họ lập tức hoa mắt chóng mặt,
Mẹ nó..
Ông chủ?
Nếu lúc trước nghe thấy xưng hô này thì Dương Mộc Thủy còn có thể cho rằng mình bị ảo giác, nhưng bây giờ ông ta có thể chắc chắn rằng Bạch Tuấn Sơn hoặc Lâm Thiệu Huy tuyệt đối chính là ông chủ đứng sau điều khiển Tập đoàn Minh Long!
Nghĩ đến đây, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ào ạt xuống trán của Dương Mộc Thủy,
Mà Bạch Tuấn Sơn cũng tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Mình thành ông chủ từ bao giờ?
Mẹ nó sao mình lại không biết chứ?
Khóe miệng của Bạch Tuấn Sơn khẽ mấp máy, sau đó ông ta do dự quay đầu nhìn về phía Lâm Thiệu Huy:
“Thiệu...!Thiệu Huy, có phải chuyện này có liên quan tới con hay không phải?”
Đáng nghi!
Bạch Tuấn Sơn không phải kẻ ngốc, để tạo ra tình huống rầm rộ trước mắt, người đầu tiên ông ta có thể