Không chỉ người phụ nữ kia cảm thấy khó hiểu mà lúc này, ngay cả Dương Mộc Thủy cũng chau mày, ông ta nói:
"Không! Ông chủ thật sự của Tập đoàn Minh Long tuyệt đối không phải là Tổng giám đốc Sơn đã lớn tuổi kia!”
"Theo tôi thấy thì trăm phần trăm là cậu thanh niên kia rồi!”
Cái gì!
Người phụ nữ quyến rũ hoảng sợ.
Ông chủ đứng sau Tập đoàn Minh Long lại trẻ tuổi như thế sao?
Chuyện...!chuyện này thật sự quá kinh hãi rồi.
"Cô không hiểu được đâu!”
Vào lúc này đây, Dương Mộc Thủy đang cố gắng nhớ lại cảnh tượng lúc nãy khi mình đổi diện với Lâm Thiệu Huy, sau đó trên mặt của ông ta lộ ra biểu cảm sợ hãi hoảng hốt, ông ta nói:
"Người kia đá tôi ngã xuống đất còn khủng khiếp hơn cả lúc tôi nuốt tiền nữa, quá khủng bố, cậu ta giống như một ác ma vậy, khiến tôi không thể giãy giụa được!"
"Hơn nữa cho dù cậu ta biết thân phận của tôi rồi thì trên mặt vẫn không lộ ra vẻ sợ hãi!”
"Cậu ta đã nhìn tôi với ánh mắt như đang nhìn một con kiến bé xíu vậy!”
"Chắc chắn là cậu ta!"
Ngay từ đầu Dương Mộc Thủy đã bị cơn giận làm lu mờ ý thức, cho nên mới không chú ý lắm, nhưng bây giờ nhớ lại, khí thế, chiêu thức và sự bình tĩnh của thanh niên kia giống như một vị vua hắc ám vậy, vừa bá đạo lại tàn nhẫn, khiến Dương Mộc Thủy phải run rẩy sợ hãi.
“Nhưng mà...”
Dương Mộc Thủy vừa mở miệng thì đầu lông mày lại nhíu lại, ông ta nói:
"Rốt cuộc thanh niên này là ai? Từ bao giờ Thành phố Nam Giang của chúng ta lại xuất hiện một nhân vật lớn khủng bố như thế chứ?”
Ở Thành phố Nam Giang này, Dương Mộc Thủy gần như có quen biết hết tất cả những người đứng trên mình.
Nhưng ông ta có thể chắc chắn rằng mình chưa từng gặp Lâm Thiệu Huy.
Nhưng người phụ nữ quyến rũ đứng bên cạnh lại nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó hai mắt sáng lên, nói:
"Em...!em nhớ ra rồi!" "Đúng vậy, cái ông Bạch gì đó chính là Bạch Tuấn Sơn của Tập đoàn Bạch Kỳ! Em đã từng gặp ông ta một lần rồi, đó là lúc ông ta tới Tập đoàn Trọng Thời của chúng ta xin hợp tác!”
Cái gì!
Cô ta vừa mới dứt câu, Dương Mộc Thủy lập tức
sửng sốt.
Ông ta đương nhiên biết tới Tập đoàn Bạch Kỳ.
Ông ta cũng từng nghe nói đến Bạch Tuấn Sơn, đó chỉ là đứa con thứ ba không có bản lĩnh của nhà họ Bạch mà thôi.
"Vị nhân vật lớn kia gọi Bạch Tuấn Sơn là ba! Cho nên, anh ta chính là con trai hoặc con rể của Bạch Tuấn Sơn!”
"Nhưng Bạch Tuấn Sơn chỉ có một đứa con gái,
như vậy...”
Hả!
Lúc này, sau khi suy đoán ra được thân phận của Lâm Thiệu Huy, Dương Mộc Thủy chỉ cảm thấy trái tim của mình không ngừng đập bịch bịch cứ như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy, ông ta thốt lên:
“Cậu ta chính là trò cười của Thành phố Nam Giang, là đứa ở rể của nhà họ Bạch, Lâm