Lúc này, Dương Minh Mẫn cảm thấy hối hận vô củng.
Nếu như anh ta biết thắng ở rể này là người hung bạo ngang ngược như thế sớm hơn thì đã đánh chết anh rồi, Dương Minh Mẫn cũng không dám hống hách đi cướp Bạch Tố Y nữa.
Còn bây giờ thì...
"Nếu như một lời xin lỗi là có thể giải quyết, thì còn cần đến cảnh sát làm gì?"
Trong lời nói của Lâm Thiệu Huy không có chút dao động cảm xúc nào.
Lời vừa thốt ra một bạt tai lại rơi xuống!
Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, cả cái tập đoàn Bạch Kỳ này gần như chấn động.
Mọi người đều nghe nói Lâm Thiệu Huy đang đánh cậu chủ Dương Minh Mân của tập đoàn Thời Trọng từ tầng 15 đánh xuống tầng 1|
Nhân viên của Bạch Kỳ thấy thế liền bu lại xôn xao bàn tán.
Cho đến khi "ầm" một tiếng, cửa hành lang tầng 1 đột nhiên phát ra tiếng động lớn, mọi người bàng hoàng khi một người đàn ông máu me khắp người lao ra từ cầu thang.
Máu...
Bọn họ nhìn người đàn ông này, khắp người anh ta từ trên xuống dưới đều nhuộm đầy vết máu.
Đặc biệt trên mỗi bậc cầu thang đều để lại những vệt máu loang dài.
"Đây...!đây là cậu chủ Dương Minh Mẫn sao? Trời ạ, sao lại thê thảm như thế chứ?"
"Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi! Dương Minh Mẫn này là đại diện cho Tập đoàn Trọng Thời, mà Trọng Thời chính là đối tác lớn nhất của Tập đoàn Bạch Kỳ chúng ta!"
"Đúng vậy! Tên Lâm Thiệu Huy này quá bốc đồng rồi, sao có thể đánh người ta thành ra như thế này! Nếu như bị Dương Mộc Thủy truy cứu trách nhiệm thì Bạch Kỳ chúng ta gặp đại nạn đến nơi rồi!"
Lúc này, sau khi nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Dương Minh Mẫn, các nhân