Vào giờ khắc này, tập đoàn Bạch Kỳ đều là bầu không khó trầm mặc và tràn ngập sự sợ hãi.
Tất cả nhân viên của tập đoàn Bạch Kỳ sắc mặt đều trắng như tờ giấy.
Nhất là khi bọn họ thấy những người kia đang từ chiếc xe nhỏ, xe lớn đi xuống, bốn mươi, năm mươi tên vạm vỡ tay cầm gậy gộc khiến cho mọi người sợ hãi tới cực điểm.
"Xong rồi! Lần này Lâm Thiệu Huy hoàn toàn xong rồi!"
"Mau! Tránh xa cái tên đấy ra một chút, cẩn thận lại và phải tai họa khôn lường!"
"Đồ điên! Tôi đã sớm nói anh ta cũng chỉ là một thẳng rể nhỏ, lại chọc vào cơn thịnh nộ của tập đoàn Trọng Thời, bây giờ thì tốt rồi, ngay cả Dương Mộc Thủy cũng làm kinh động đến!"
Xung quanh đều chẳng chịt âm thanh huyên náo,
vang vọng khắp mọi nơi.
Trong mắt của nhân viên tập đoàn Bạch Kỳ, Lâm Thiệu Huy cơ hồ khó thoát khỏi kiếp nạn này.
Không chỉ có bọn họ!
Ngay cả ông Dương cùng với nòng cốt của Bạch Kỳ, giờ đây đều là kinh hãi run sợ.
Dẫu sao đối phương ước chừng cũng là mấy chục người, hơn nữa tay cầm hung khí, khí thể hừng hực, cái này khiến cho bọn họ không khỏi khiếp sợ.
Trong lúc nhất thời, những nhân viên nòng cốt của Bạch Kỳ, cũng bắt đầu rối rít né tránh, rất sợ Lâm Thiệu Huy gây họa dính đến người mình.
Chỉ có Dương Thiên Hà, trong tròng mắt của ông ấy tựa hồ như quyết định làm một việc gì đó.
Ông ấy lập tức nheo mắt, đi tới trước Lâm Thiệu Huy.
"Lâm...!cậu Lâm, cậu mau trốn đi! Những người này, chúng ta không chọc nổi..." Sắc mặt Dương Thiên Hà ảm đạm, hướng về phía Lâm Thiệu Huy khuyên nhủ.
Không chỉ có ông ta, Bạch Tổ Y đang đứng bên cạnh cũng siết chặt lấy vạt áo của Lâm Thiệu Huy, trong mắt nồng đậm vẻ khẩn cầu:
"Lâm Thiệu Huy, em xin anh được không? Anh đi mau đi, nơi này có em chịu trách nhiệm.
Yên tâm, bọn họ tuyệt đối không dám làm gì em đâu."
Bạch Tố Y rất sợ!
Cô không muốn Lâm Thiệu Huy xảy ra chuyện,
Cho dù trước đây cô đã từng thấy Lâm Thiệu Huy có thể đấu với hơn hai mươi người, nhưng bây giờ là đối mắt với hơn bốn mươi tên vạm vỡ tay cầm gậy gộc.
Coi như Lâm Thiểu Huy có ba đầu sáu tay, cũng tuyệt đài không phái là đới thủ của những người này.
Cháng qua khi nghe có nói như vày khiến Làm Thiếu Huy khê minh nhớ, anh quay sang, dịu dang Nou Bach to Veneto
"Vệt em yên tàm di.
Trên cái thể giới nby, người có the hai cược anh con chưa ra đôi đâu"
Cái gi?
Lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến cho tất cả mọi người xung quanh đều ngày ngấn.
Phách lôi?
Khoác lác?
On ào, ầm i?
Trong nhảy mất, các nhân viên của tập đoàn Bạch Kỳ đều trở nên