"A a a...!đừng đánh nữa!”
Giờ phút này, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, từng tiếng kêu thảm thiết thế lương của Dương Minh Mẫn vang lên không ngừng
Dương Minh Mẫn hoàn toàn mơ màng luôn rồi.
Từng cây gây rơi vào người, anh ta chỉ cảm thấy
xương cốt cả người đều bị đánh gãy luôn rồi.
Máu tươi đỏ thầm từ trên người anh ta không ngừng chảy xuống.
Trông vô cùng thê thảm.
Trong nháy mắt, cơ thể anh ta đã bị đánh cho tan nát.
Một màn này, ở trong mắt mọi người xung quanh, khiến cho bọn họ vô cùng kinh ngạc
Bởi vì tất cả mọi người phát hiện ra đây là đành vào chỗ chết.
"Trời a Đây là chuyện gì đang xảy ra vậy? Làm Thiệu Huy kia làm nghề gì vậy? Dương Mộc Thủy và thăng ở rế đó mà đánh con trai bảo bối của mình sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa Dương Mộc Thủy còn cúi người trước Lâm Thiệu Huy? Việc này thật không thể tưởng tượng nổi?"
Tất cả nhân viên và cán bộ nòng cốt của tập đoàn Bạch Kỳ đều cảm thấy rất rít đến cực điểm.
Thậm chí đến nằm mơ họ cũng không nghĩ tới việc như vậy, vốn tưởng lần này Lâm Thiệu Huy sẽ xong đời nhưng tình thế lại xoay ngược hoàn toàn.
Anh trở thành tiêu điểm chói mắt để tất cả mọi người nhìn chăm chú, đây quả thực không thể nào tưởng tượng nổi.
Mà giờ phút này, ánh mắt Bạch Tố Y nhìn Lâm Thiệu Huy lại vô cùng phức tạp.
Cô nghĩ tới lời của Lâm Thiệu Huy từng nói.
Người có thể làm tổn hại đến anh còn chưa được sinh ra?
Cái này, chẳng lẽ là thật?
Nhưng ngay sau đó Bạch Tố Y lại lắc đầu một cái.
Cô thừa nhận chồng mình hơi khác người, nhưng thật ra cũng chỉ là khác một chút mà thôi.
Lâm Thiệu Huy vẫn là Lâm Thiệu Huy, anh cũng không phải nhân vật lớn nào, cũng không có bối cảnh kinh khủng nào cả.
Dương Mộc Thủy đối với anh như thế vì khác khí, có thể do ông ta không muốn phá hư quan hệ hợp tác
của mình với tập đoàn Bạch Kỳ.
Chỉ như vậy mà thôi.
Nghĩ như vậy, trong lòng Bạch Tố Y thở phào nhẹ nhôm.
Cạch!
Mà ngay lúc này, đi kèm tiếng bước chân vang lên là từng âm thanh của tiếng gậy gốc lúc này mới ngừng lại.
Tất cả đám đàn em đồng loại khom lưng cúi đầu với người thanh niên đối diện.
Người thanh niên ấy chính là Lâm Thiệu Huy.
Dương Minh Mẫn mặt đầy máu ngẩng đầu lên, anh ta lập tức nhìn thấy khuôn mặt cười nhạt của Lâm Thiệu Huy.
"Lâm...!Lâm Thiệu Huy.
Vì, vì sao?"
Cho tới bây giờ Dương Minh Mẫn vẫn nghĩ là mình đang nằm mơ.
Anh ta không dám tin tưởng mình là người được cha yêu thương nhất, nhưng lại vì một tên phế vật này mà cha đánh cho anh ta sống không bằng chết.
Việc này làm cho anh ta khó mà chấp nhận được, cũng không có cách nào chấp nhận.
"Tại sao à?"
Lâm Thiệu Huy