Rung động!
Giờ khắc này, tất cả mọi người trong sảnh yến hội khó có thể tin nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.
Nhìn bộ quần áo có vẻ cũ nát kia giống một bộ quần áo bình thường, và những chiếc cúc áo lần lượt được cài trên đó, phần đông khách mời đều có cảm giác da đầu run lên.
Giàu...
Cái gì gọi là giàu nứt đổ vách?
Đây chính là như thế!
Trên người của anh, một viên cúc áo đã có giá trị gần ba trăm đến bốn trăm nghìn đô la, mà có hơn mười viên, trọn vẹn gần ba bốn triệu đô la!
Đây quả thực giống như là lưng cõng kho của cải trên người, quả thực giàu có làm cho người trợn mắt há hốc mồm.
Nhưng bọn họ lại không biết rằng, ngoại trừ cúc áo ra thì quần áo ở trên người Lâm Thiệu Huy đã có giá trị trên một tỷ đô la, mà hơn mười viên cúc áo kia lại không đắt đỏ bằng bộ quần áo hoàng gia giá trị hơn một tỷ đô la này, tương đương với gần hai mươi tỷ của Việt Nam!
Nếu là bọn họ biết được!
Quần áo trên người Lâm Thiệu Huy so với tài sản của phần lớn người ở đây đều nhiều hơn, sợ là tất cả mọi người sắp phát điên mất.
Giờ phút này, không chỉ là bọn họ mà ngay cả da đầu của Bạch Tố Y cũng run lên.
Tuy trước kia ông Hà từng nói bộ trang phục hoàng gia trên người Lâm Thiệu Huy giá trị hơn một tỷ đô la, nhưng Bạch Tổ Y vẫn luôn bán tín bán nghi, chưa từng nghĩ sâu đến.
Mà bây giờ, sau khi thấy một người đã ngụp lặn trong kinh doanh đá quý mấy thập niên là ông Trương đích thân thẩm định mỗi chiếc cúc áo đều mấy trăm nghìn đô la, Bạch Tố Y đã tin tưởng tám mươi phần trăm quần áo của Lâm Thiệu Huy giá trị hơn một tỷ đô la.
"Tên khốn kiếp này..."
Từng giọt mồ hôi từ trên trán của Bạch Tổ Y chảy xuống.
Cô không cách nào tưởng tượng được đến tột cùng phải phá sản như thế nào mới có thể mặc một bộ quần áo có giá trị khó tưởng tượng như vậy, mỗi ngày mua thức ăn nấu cơm, lau nhà giặt quần áo.
Chỉ là khác với Bạch Tố Y, bên kia, phía trên vị trí chủ nhà của nhà họ Thẩm là sự im lặng tĩnh mịch.
Tất cả người nhà họ Thẩm người có cảm giác trái tim của mình đập bịch bịch, không ngót loạn xạ.
"Ba..." Thẩm Kiến run rẩy gọi Thẩm Thái Công.
Chỉ là một câu nói kia lại lập tức khiến cho Thẩm Thái Công dựng cả tóc gáy:
"Kêu la cái gì! Thẩm Kiến, anh là tên khốn nạn, còn đứng ngây ra đó làm gì, nhanh chóng đi thu xếp mời khách ngồi xuống! Khách quý lập tức sắp tới