Ánh mắt của Trương Bác Vũ nhìn một lượt từ trên xuống dưới dáng vẻ xinh đẹp của Bạch Tố Y, trong lòng càng nóng như lửa đốt.
Anh ta vội vàng nói:
"Lần này anh quay về thành phố Nam Giang để giải quyết một số việc.
Vân Hằng cũng đến đây cùng anh! Anh em bọn anh đã nhiều năm không gặp em rồi nên mới xin cô chú để được cùng nhau ăn cơm một bữa!”
Nói xong, ánh mắt của Trương Bác Vũ di chuyển, sau đó anh ta nhìn về phía Lâm Thiệu Huy, trong đáy mắt thoáng qua một tia thù địch nhưng khóe miệng lại cười nói:
"Có lẽ đây là Lâm Thiệu Huy, chồng của Bạch Tố Y đúng không? Xin chào, tôi tên là Trương Bác Vũ!"
Nói xong thì Trương Bác Vũ đưa tay về phía Lâm Thiệu Huy.
Nhưng Lâm Thiệu Huy đã phát hiện ra rằng khi Trương Bác Vũ duỗi tay ra, cổ tay của anh ta bí mật dùng sức như thể muốn nắm chặt.
Ừm?
Lâm Thiệu Huy sửng sốt trước cảnh tượng này, sau đó khóe miệng cũng nở một nụ cười vui tươi, đồng thời đưa tay ra:
"Xin chào, tôi tên là Lâm Thiệu Huy!" Nói xong hai người nắm chặt tay nhau.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, khóe môi của Trương Bác Vũ và Trương Vân Hàng nở một nụ cười tự mãn.
Chỉ có hai anh em họ là biết rằng vài năm nay Trương Bác Vũ cũng đã tập luyện một số công phu ở
tỉnh Nam Lộc.
Bình thường, Trương Bác Vũ có thể dễ dàng đấm
nát một tấm ván gỗ.
Lúc này, hai anh em của họ dường như đã nhận ra Lâm Thiệu Huy đang đau đến đỏ mặt tía tay, dáng vẻ trở nên hồn hển.
Dùng sức!
Trong khoảnh khắc, lòng bàn tay của Trương Bác Vũ đột nhiên dùng sức thêm một chút.
Khóe miệng hiện lên vẻ chờ mong và châm chọc.
Nhưng vào lúc này, ngay khi nụ cười của anh ta vừa xuất hiện thì nó hoàn toàn đông đặc lại, anh ta chỉ cảm thấy thứ mình đang nắm không phải là bàn tay nữa mà giống một cục sắt hơn, Ngay cả khi để cho anh ta dùng sức hết sức cha
sinh mẹ đẻ để mà bóp chặt, thì thậm chí anh ta cũng
không thể nắm được bàn tay của Lâm Thiệu Huy.
"Chết tiệt!" Trương Bác Vũ không ngờ lại gặp phải một kẻ khó chơi như vậy, anh ta muốn rút tay ra ngay lập tức.
Thế nhưng
Rắc!
Trương Bác Vũ chỉ cảm thấy từ trong lòng bàn tay Lâm Thiệu Huy có một lực mạnh, giống như một cỗ máy xay thịt đang đè xuống lòng bàn tay