Lúng túng!
Mất mặt!
Trương Bác Vũ lúc này cảm giác bản thân chẳng khác nào một tên hề ở trong nhà hàng phương Tây, bị mọi người xung quanh chế giễu.
Nhìn thấy tình cảnh này, vợ chồng Bạch Tuấn Sơn bây giờ mới hiểu được dụng ý của Trương Bác Vũ.
Mặc dù bọn họ khinh thường hành động của
Trương Bác Vũ thế nhưng giờ phút này cũng không muốn làm cho đối phương trở nên lúng túng quá mức nên hai người lập tức nói:
“Bác Vũ, cháu...”
"Cháu...!Thành thật xin lỗi! Bác trai, bác gái.
Hôm nay cháu cảm thấy không được khỏe, cháu xin phép về trước!"
Trên mặt Trương Bác Vũ lúc này nóng cả lên, làm gì còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đây nữa.
Vậy nên anh chỉ có thể giả vờ giữ bình tĩnh, xấu hổ lúng túng cười với Bạch Tố Y, nói: "Bạch Tổ Y, khi nào anh mua được vé của show ca nhạc "Tặng Huy yêu dấu”, lúc đó sẽ đến rủ em đi xem chung.
Bây giờ bọn anh về trước đây.” Sau khi nói xong, không đợi Bạch Tổ Y trả lời, Trương Bác Vũ mặt mày xám xịt vội vã kéo em gái
Trương Vân Hàng chạy trối chết rời khỏi nhà hàng phương Tây
Bạch Tổ Y và Thẩm Ngọc Trân sau khi nhìn thấy cảnh này thì chỉ còn biết cười khổ:
"Xem ra thằng nhóc Bác Vũ này đã bị Lâm Thiệu Huy làm cho tổn thương không nhẹ!"
Hai vợ chồng vừa nói vừa nhìn về phía con rể của mình.
Mà thứ bọn họ nhìn thấy chính là Lâm Thiệu Huy giờ phút này đang dùng nĩa liên tục đưa từng miếng thịt bò vào trong miệng.
Anh không những ăn hết từng miếng bò bít tết, sau đó còn uống rượu vang đỏ, tựa như không hề biết chuyện gì đã xảy ra trước đó vậy.
Khóe miệng của Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trân càng co giật.
Trời ạ!
Anh thậm chí không cần làm gì cũng có thể khiến cho tình địch chạy trối chết, nếu như Trương Bác Vũ biết rõ sự thật chỉ sợ sẽ càng tức giận đến nôn ra máu.
Mà Bạch Tố Y cũng không thèm để ý chuyện Trương Bác Vũ rời đi.
Đối với cô, kết quả lớn nhất mà cô thu được chính là cô đã biết được trình độ chơi piano của chồng mình.
"VỢ, VỢ cũng mau ăn đi.
Miếng bò bít tết này rất mềm, mùi của rượu vang đỏ cũng thơm nữa! Rất ngon!" Lâm Thiệu Huy nói với Bạch Tố Y.
Anh ăn uống vui vẻ đến nỗi nói năng cũng có chút không rõ.
Nhưng khi Bạch Tổ Y nhìn thấy cảnh tượng này thì cô lại mỉm cười.
Khuôn mặt của cô khi cười lên giống như một đóa hoa tươi thắm nở rộ vậy, trong nụ cười lộ ra nét hạnh phúc khó che giấu: “Vậy anh ăn nhiều một chút! Hay là anh ăn phần của em luôn đi!”
Từng tia say đàm đều hiện lên trên khuôn mặt thanh tú của Bạch Tổ Y, giờ phút này trông cô chẳng khác gì một cô dâu nhỏ đang dịu dàng săn sóc chồng vậy.
Cô nhẹ nhàng đặt dĩa bò bít tết của mình trước mặt anh.
Sau đó, cô nâng hai má, ngồi ngây ngốc nhìn chồng của mình ăn.
Đặc biệt lúc cô nhìn