Một ngày trước khi buổi hòa nhạc bắt đầu, có ba vị khách không mời mà đến xuất hiện trong nhà Bạch Tổ Y.
Đó là Trương Bác Vũ, Trương Vân Hãng cũng với một thanh niên mặc quần áo được đặt may riêng
Dường như người thanh niên này có địa vị vô cùng cao, cả Trương Bác Vũ và Trương Vân Hãng đều cung kinh với người thanh niên này.
Không chỉ có thể hiện tại, người thanh niên mày đang đứng trước ở cửa, đánh giá từ trên xuống dười nhà ở của ba người nhà Bạch Tổ Y khoé miệng nhếch lên, lộ ra vẻ mặt vô cùng ghét bỏ: "Bác Vũ, nguời con gái cậu thích đang ở đây ư?"
"Ngôi nhà này chắc cũng hơn hai muoi, ba mươi năm, chỉ là một ngôi nhà cũ kỹ.
Một con phượng hoàng vàng có thể xuất hiện ở nơi rách nát như thể này hay sao?"
Lời nói của người thanh niên không có chut nề nang nào, lập tửc làm cho về mặt Trương Bắc Vũ có hơi xấu hổ.
Anh ta nhanh chóng nói với Bạch Tuấn Son và Thẩm Ngọc Tràn: "Bác trai Bác gái Đây chinh là cậu chủ của Tập đoàn Long An ở tỉnh Nam Lộc chúng cháu - Đoạn Thuần!”
Cậu chủ của Tập đoàn Long An
Nghe nói như thế, Bạch Tuấn Sơn cảm thấy hoảng sợ, nhưng ông ta biết rõ Tập đoàn Long An được là một tập đoàn lớn ở tỉnh Nam Lộc,
Tập đoàn Bạch Kỳ của bọn họ chỉ là một con sâu, con kiến nhỏ bé trước mặt Tập đoàn Long An.
Ngay lập tức, Bạch Tuấn Sơn tiến lên muốn bắt tay với người thanh niên đó: “Cậu Thuần, hoan nghênh cậu đến nhà tôi, nơi này hơi đơn sơ, mong cậu Thuần bỏ qua!”
Trên mặt Bạch Tuấn Sơn tràn đầy nhiệt tình, nhưng khi nhìn thấy ông ta vươn tay ra, người thanh niên gọi là cậu Thuần kia lại bày ra vẻ mặt chán ghét cực kỳ: “Tôi không nằm tay với người không sạch sẽ!”
Cái gì?
Lời này vừa nói ra lập tức làm cho vẻ mặt Bạch Tuấn Sơn, Thẩm Ngọc Trân và Lâm Thiệu Huy đồng loạt biến đổi.
Nhục nhã!
Người thanh niên này cực kỳ vô giáo dục.
Đi đến nhà người ta, khi đối mặt với sự chào đón nồng nhiệt của chủ nhà, lại bất lịch sự như thế, thật sự quá đáng vô cùng.
Ngay lập tức sắc mặt của Lâm Thiệu Huy trầm xuống và muốn tiến lên.
Thấy được cảnh này, Bạch Tuấn Sơn nhanh chóng đưa tay nắm tay anh lại, sau đó ông ta bày ra vẻ mặt tươi cười nói với Đoạn Thuần: “Cậu Thuần nói phải, không bắt thì không bắt, tránh cho làm bẩn tay của cậu Thuần!"
Dứt lời, Bạch Tuấn Sơn chỉ vào ghế sô