Hiện tại, trong sân của Bạch Tố Y hoàn toàn yên lặng.
Mỗi người đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lý Dung, vị khách không mời mà đến, không thể tin được vào lỗ tai của chính mình.
Nhất là Đoạn Thuần.
Anh ngơ ngác hoàn toàn, nhanh chân chạy đến nói với Lý Dung: "Trợ lý Dung, chị...!vừa rồi chị nói cái gì? Vé VVIP?"
"Chị có lầm hay không? Dựa vào đâu mà lại đưa cho cả nhà bọn họ? Bọn họ là cái thá gì..."
Đoạn Thuần vừa tức vừa giận.
Lúc trước, khi nghe nói có bốn vé VVIP chẳng những có thể ngồi ở nơi trước sân khẩu, thậm chí còn có cơ hội giao lưu trực tiếp với Phương Y Thần, bất kể là anh hay là các quý công tử khác hầu như đều vận dụng toàn bộ nhân mạch của chính mình chỉ vì muốn đoạt được chiếc vé vào cửa VVIP.
Cuối cùng, chẳng ai mua được, Mà hiện tại...!chuyện này làm sao có thể?
Dưới tầm mắt không thể tin của Đoạn Thuần, Trương Bác Vũ và mọi người, chỉ thấy Lý Dung lấy ra bốn tấm vé bên trong túi công văn của mình và cung kính đưa qua cho Bạch Tố Y.
Cho dù là trang giấy hay con dấu đều cao hơn vài
cấp bậc với vé VIP.
Không chỉ như thế, phía trước còn có một hàng chữ do Phương Y Thần tự mình viết: “Kính mời cô Bạch Tố Y, vị khách đáng quý nhất!"
"Kính mời anh Lâm Thiệu Huy, vị khách đáng quý
nhất!”
Cuối cùng, Phương Y Thần còn tự tay ký tên vào.
Ngơ ngác...
Lúc này, không chỉ có Đoạn Thuần không dám tin, đến ngay cả Bạch Tổ Y cũng có cảm giác như đang nằm mơ, không thể tin vào hai mắt của mình.
“Chị...!chị vừa nói những vé này là do cô Y Thần cho chúng tôi hay sao?”
Bạch Tố Y Thần nuốt một ngụm nước bọt.
Phương Y Thần! Đó chính là nữ danh ca của Châu Á, là nữ thần quốc dân của An Nam.
Người như thế lại tự mình mời cô, hơn nữa lại gửi vé VVIP có giá trị trên trời, chuyện này, chuyện này thật sự giống như đang mơ vậy.
Nhìn thấy bộ dạng đó của Bạch Tố Y, trợ lý Dung
không nhịn được mỉm cười, rồi sau đó cung kính gật đầu: “Đúng vậy! Cô Bạch Tố Y, đây thật sự là do Phương Y Thần bảo tôi chuyển đến cho cô!”
"Äm!"
Sau khi nghe được lời xác nhận, thân thế mềm mại của Bạch Tố Y run mạnh,