Yên lặng!
Đúng lúc này, tất cả các tiếng động huyên náo trong Lang Quán đang rất ồn ào thế nhưng đột ngột dừng lại.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía bóng người bị ném vào phía trên kia.
Trên thân thể của người này dính đầy máu đến nỗi gần như không thể thấy được khuôn mặt thật là gì.
Cho đến khi nhìn thấy rõ ràng thân hình mập mạp và vẻ ngoài mơ hồ của người đàn ông này!
Bá bá bá!
Cả Lang Quán hoàn toàn bùng nổ.
"Khang Lãnh! Trời ạ, cậu ta hóa ra là em trai của chủ quán!"
"Chết tiệt, rốt cuộc là ai đã làm cho Khang Lãnh bị thương đến mức này!”
Trong nháy mắt những tiếng bàn tán ồn ào lại nổ ra lần nữa.
Ở trên mặt mỗi người đều hiện ra vẻ vô cùng hoảng sợ.
Thương Lang Mặt Sắt có tên thật là Khang Lãng! Mà anh ta lại có một người em trai, đó chính là Khang Lãnh.
Hai người này vốn là anh em kết nghĩa vô cùng thân thiết, hơn nữa khi danh tiếng của Thương Lang mặt sắt tăng cao, em trai Khang Lãnh của anh ta lại càng trở thành một kẻ ngang ngược của thôn trong thành.
Cậu ta vừa kiêu ngạo lại vừa hống hách, không ai dám đến khiêu khích.
Nhưng ngay bây giờ..
Thật thê thảm!
Tất cả mọi người không thể tưởng tượng được ai lại to gan đến như thế, dám đánh em trai của Thương Lang mặt sắt bị thương thành bộ dạng thê thảm như vậy.
Trong phút chốc toàn bộ Lang Quán bỗng nhiên loạn cả lên.
"Đáng chết!!!”
Đúng lúc này, giữa lúc mọi người đều đang hoảng sợ thì một tiếng gầm cực lớn vang từ lầu hai xuống.
Chỉ nhìn thấy cả người Thương Lang mặt sắt giống như một con diều hâu nhảy vụt xuống từ trên tầng hai.
Anh ta bước nhanh đến trước mặt em trai mình rồi vừa giúp cậu ta cầm máu vừa quát lên một cách đầy phần nộ: "Ai! Rốt cuộc là ai đã làm em trai tao bị thương, mau bước ra đây cho tao!!!"
Phẫn nộ!
Thê lương!
Gần như tất cả mọi người khi nghe được tiếng rống đầy giận dữ này của Thương Lang mặt sắt đều không kìm được mà cảm thấy rùng mình.
Ai cũng có thể nghe ra được bên trong tiếng rống này cao bao nhiêu phẫn nộ và sát khí.
Ngay sau khi Thương Lang mặt sắt quát lên!
Lộc cộc!
Những tiếng bước chân vang lên từ phía cửa chính khiến trái tim của những người ở đây khẽ đập mạnh.
Rồi sau đó toàn bộ ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa.
Ngay lập tức, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, một người thanh niên chậm rãi đi đến.
"Là tôi!"
Giọng nói của Lâm Thiệu Huy thờ ơ, anh nhìn thẳng vào khuôn mặt Thương Lang mặt sắt, trên mặt lộ ra vẻ lạnh lùng và đáng sợ.
Cái gì!
Sau khi nghe Lâm Thiệu Huy tự mình thừa nhận là chính anh đã khiến Khang Lãnh