Cái gì cơ? "Biến anh ta thành người tàn phế ? anh Tám chỉ thấy da đầu mình tê rần lên.
Lão Bát chưa bao giờ thấy ai nói ra câu "Biến anh ta thành người tàn phế" này một cách bâng quơ bình thản như
vậy.
Dường như đối với Lâm Thiệu Huy, "biến anh ta thành người tàn phế” là ban ơn, còn "giết anh ta" mới là chuyện đương nhiên vậy! "Không được!" Nỗi sợ hãi trong lòng anh Tám đã lên đến đỉnh điểm, anh ta lập tức quay đầu lại chuẩn bị nhảy xuống võ đài.
Nhưng ngay lúc này, thân thể đang nhảy lên của anh ta đột nhiên khựng lại giữa không trung, bởi vì đã có một bàn tay chẳng biết từ lúc nào chộp lấy cổ chân của anh ta!
Anh Tám hoảng sợ kêu lên: "Thằng kia, mày...!thả tao ra..."
Thế nhưng tất cả mọi người đều thảng thốt khi thấy Lâm Thiệu Huy chộp lấy cổ chân của anh Tám rồi vung toàn bộ cánh tay lên trên, lắc cả người anh ta như đang lắc một khúc gỗ rồi nện xuống dưới võ đài thật mạnh!
"Uỳnh!"
Thân thể to lớn của anh Tám nặng nề nện xuống sàn võ đài như một tảng đá khổng lồ.
Tiếng "Rắc rắc" vang lên không dứt, cả sàn võ đài đều nứt ra thành những đường kẽ nhỏ dưới tác dụng của lực đập đầy kinh khủng ấy.
Lấy anh Tám làm trung tâm, các vết nứt nhanh chóng lan tỏa ra bốn phương tám hướng theo hình mạng nhện.
"ọc...!ỌC..." Từng bọng máu đỏ tươi không ngừng tràn ra khỏi miệng của lão bát.
Hai mắt anh ta đã đờ đẫn, lão bát bị đập người xuống mạnh như thế, giờ đây cả người lão bát đều nằm nhũn ra đất như một bãi bùn nhão, không hề cử động được chút nào.
Một tay đấm bước nhanh về phía trước kiểm ta cho anh ta, sau đó sắc mặt của người này lập tức tái nhợt như nhìn thấy ma: "Xương cốt của anh Tám, toàn bộ đã...!gãy hết rồi!"
Xương cốt đều gãy hết!
Một câu nói làm cho tất cả những người trong Lang Quán đều nín thở, tự hỏi sao điều này có thể xảy ra được.
Họ đều trọn trò hai mắt, gần như không tìn vào những gì mình vừa nghe thấy.
Chính mắt họ đã nhìn thấy từ đầu đến cuối Lâm Thiệu huy chỉ ra một chiêu duy nhất, thế mà cái húc đầu ấy lại gây ra lực phản làm cánh tay của anh Tám bị gãy xương.
Rồi sau đó Lâm Thiệu