Cho đến thời điểm này, trong quán rượu đã loạn hết cả lên, nơi này là của Tề gia, bất luận là quản lý của quán rượu hay là từng tên nhân viên một đều nhôn nhao vây tới.
"Tề thiếu! Cậu tỉnh lại đi mà, đừng dọa tôi!"
Thẩm Kiệt mặt trắng bệch một mảng.
Nếu như Tề Tư Viễn có chuyện bất chắc gì, Lâm Thiệu Huy sẽ chết, Thẩm Kiệt hắn, cũng nhất định chạy không thoát.
Dù sao, hôm nay là hắn mang Tề Tư Viễn đến, hắn đương nhiên sẽ không chối bỏ được trách nhiệm.
Mà thứ đang dưới Thẩm Kiệt động đậy!
"Ô."
Tề Tư Viễn cả người phát ra tiếng gào thống khổ mà dần dần mở hai mắt.
Phù...!Một màn này khiến Thầm Kiệt thở phào nhẹ nhõm.
"Tề thiếu, cậu.
Cậu rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi! Thật là dọa chết tôi rồi!"
Thẩm Kiệt vừa nói vừa dìu Tề Tư Viễn dậy.
Nhưng đúng lúc này, Tề Tư Viễn phản ứng ngay lập tức, nhìn thấy Bạch Tố Y và Lâm Thiệu Huy đã dời đi, tức khắc phẫn nộ, đặc biệt trong sự đau nhức kịch liệt của xương mặt đã vỡ nát lại dường như làm hắn càng thêm điên cuồng:
“Khốn nạn! Mày...!Mày sao lại để tên tạp chủng kia đi hả? Nó đánh tao, nó lại dám đánh tao!?"
Tề Tư Viễn nói rồi, dùng hết sức lực còn lại bạt một cái tát hung hăng lên mặt Thẩm Kiệt.
Chát!
Thẩm Kiệt bị đánh đến lảo đảo, cả người ngã dập mông xuống đất, đôi má nóng rát đau đớn một mảng, in rõ một lòng bàn tay.
"Tề thiếu...!cậu đánh tôi làm gì?"
Thẩm Kiệt bối rối.
Hắn như nào cũng không nghĩ Tề Tư Viễn sau khi tỉnh lại thì mình lại không may tai ra, bay vạ gió.
"Con mẹ nó mày vẫn còn mặt mũi để hỏi hả? Bạch Tổ Y là em họ mày, còn thằng tạp chủng kia là chồng của em họ mày!"
"Thằng tạp chủng đó đánh tao, lão tử đây đương nhiên phải đánh mày!"
Khoảnh khắc ấy Tề Tư Viễn như điên thật rồi.
Cơn đau kịch liệt trên mặt, đau đến tê tâm liệt phế mà điên cuồng hét lên với Thẩm Kiệt.
Mà nghe xong những lời này, Thẩm Kiệt hận không thể đâm đầu mà chết.
Con mẹ nó, là tự bản thân mày ngu ngốc, làm nhục người ta rồi để bị đánh thì liên quan chó gì đến ông đây.
Thẩm Kiệt trong lòng nhả ra trăm câu chửi rủa, có điều không thể nói ra,