Nghĩ đến đây!
Cho dù là nhóm người Hổ Vằn, Năm Sẹo hay là đám Kim Cương đều nín thở mà đợi, mặt đầy hồi hộp.
"Tới đi!"
Lôi Bạo nhe răng ra cười, cơ thể dần phát lực.
Cốp cốp cốp!
Từng thớ cơ bắp của anh ta từ từ gồ cao lên, nâng trình độ phòng thủ của cơ bắp anh lên đến cực hạn.
Mà ngay khoảnh khắc lực phòng ngự và đầu óc tập trung cao độ nhất.
Phụt!
Một tiếng thở nhẹ đột nhiên vang lên, rồi sau đó!
Vèo vèo vèo!
Tiếng gió xé rách vang lên liên tiếp như những hạt mưa, đột nhiên vang vọng khắp nơi.
Nhanh! Nhanh!
Nhanh
Hai mắt Lôi Bạo đột nhiên co rút lại, nhỏ chỉ bằng lỗ kim.
Anh cứ trơ mắt nhìn, có vài thứ cực nhỏ từ trên hàng ghế khán giả bay xuống, một đống rất nhiều bắn mạnh về phía anh!
"Tàn ra hết!"
Trên gương mặt Lôi Bạo hiện lên vẻ sắt lạnh, đầy tự tin và kiêu ngạo.
Hai tay anh đột nhiên dùng sức, đột nhiên chộp mạnh về hướng mấy vật thể nhỏ xíu kia.
Gần như chỉ trong nháy mắt, đôi tay đầy vết chai của hắn đã đột nhiên chộp được mấy vật thể nhỏ xíu kia!
Ngay lúc sắp sửa chạm đến.
Lôi Bạo đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Anh chỉ cảm thấy, mấy thứ giống như hạt nho kia không ngờ lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng cuồng bạo, làm anh lui bịch bịch bịch về sao mấy bước.
Mà dưới sức mạnh khủng khiếp kia.
Đôi tay đầy vết chai của anh giống như một lớp giấy cửa sổ mỏng manh, năm ngón tay to lớn dùng để ngăn cản lập tức bị từng hạt nho xuyên thủng qua.
Giờ phút này!
Một cảnh làm mọi người càng thêm hoảng sợ xuất hiện.
Phụt phụt phụt!
Từng cơn mưa máu đỏ tươi phun ra từ trên đôi tay của Lôi Bạo.
Bàn tay của anh đã bị mấy hạt nho xuyên thấu trong nháy mắt, bay ra từ mu bàn tay.
Rồi sau đó, bùm bùm bùm, nó giống như những viên đạn mini, nổ mạnh lên trên vách tường.
Tí tách!
Tí tách!
Hai tay Lôi Bạo không khống chế được mà liên tục run rẩy, những giọt máu dày đặc chảy ra từ mấy cái lỗ nhỏ trên bàn tay anh, liên tục rỉ máu.
Hai tay của anh đã bị đánh thành một cái rổ.
Tất cả mọi người ở trong viện hí kịch nhìn thấy cảnh này, lại cảm thấy giống như có một bàn tay to vô hình đang nắm chặt lại trái tim, nắm thật chặt, gần như làm người ta không thể nào thở nổi.
Thua! Thua? Tam sư