"Tên nhóc này, mau biến ra chỗ khác đi! Không nhìn thấy à? Các vị lãnh đạo đến cả rồi! Mau đi đi!"
Trong giọng nói của Ngô Vinh Quang lộ ra vẻ lo lắng không yên.
Nếu bởi tên nhóc này ngáng đường mà khiến các vị lãnh đạo khó chịu, vậy thì quả thật ông ta phải gánh chịu hậu quả rồi.
Nghe ông ta nói như vậy, ngón tay đang gõ lên đầu gối của Lâm Thiệu Huy chợt dừng lại một chút, sau đó anh quay đầu, nhìn chằm chằm vào Ngô Vinh Quang với vẻ mặt như cười như không:
"Ông có chắc muốn tôi rời khỏi đây không?"
Hả?
Ngô Vinh Quang hoàn toàn mờ mịt.
Ông ta không ngờ rằng thằng nhãi chưởng mắt ngay trước mặt này lại bình tĩnh đến như vậy, nhất là hàm ý trong câu nói vừa rồi của anh, tựa như đang trêu chọc ông ta vậy.
Trong lòng Ngô Vinh Quang đột nhiên cảm thấy vô cùng tức giận:
"Còn ở đó mà nói linh tinh cái gì! Mau biến đi nhanh lên!"
"Bảo vệ đâu! Mau tới đây đuổi tên nhóc này đi! Mau lên!"
Sau khi nói xong, Ngô Vinh Quang lập tức chỉ huy các nhân viên bảo vệ xung quanh đuổi Lâm Thiệu Huy rời khỏi đây.
Nhưng ngay khi tất cả các nhân viên bảo vệ đang định lao vào.
"Dừng lại!"
Một tiếng hét lớn đột nhiên vang lên.
Sau đó! cộp cộp cộp!
Một nhóm người trung niên mặc tây trang, đi giày da vội vàng bước tới.
Đó chính là đám người Lưu Chấn Hoàng đứng đầu tỉnh.
"Các vị lãnh đạo, các vị! " Ngô Vinh Quang cảm thấy đầu óc mình có chút mờ mịt.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại kinh ngạc khi nhìn thấy cả ba người là Lưu Chấn Hoàng đứng đầu tỉnh, Thiếu tướng Đường Gia Quân của quân khu tỉnh, và người giàu có nhất tỉnh Nam Lộc là Mạc Vĩnh Đông đều đồng loạt dẫn theo một đám người đi đến trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Sau đó, tất cả mọi người đều cúi đầu nghiêm chỉnh:
"Anh Lâm!"
Bầu không khí bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh!
Vào giờ phút này, Ngô Vinh Quang chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, thậm chí ông ta còn tưởng rằng mình vừa nghe nhầm.
Anh! Anh Lâm?
Ông ta mở to hai mắt, nhìn người thanh niên trước mặt với vẻ mặt không thể tin được.
Anh vẫn còn rất trẻ, hơn nữa còn vô cùng giản dị!
Anh chính là anh Lâm, người khiến những nhân vật cấp cao này đột nhiên từ tỉnh đến đây chỉ vì muốn chào hỏi thôi sao?
Sao có thể có chuyện như vậy được.
Xôn xao!
Ngô Vinh Quang lập tức chảy đổ mồ hôi ròng ròng, không ngừng chảy xuống.
Nhất là khi nghĩ đến ban nãy ông ta còn quát tháo đuổi vị "anh Lâm" này ra ngoài, thậm chí còn muốn sai nhân viên bảo vệ đuổi anh đi, Ngô Vinh Quang lập tức cảm thấy hai chân mình như mềm nhũn ra, suýt chút nữa thì ngã phịch xuống dưới đất.
Nhưng dường như Lâm Thiệu Huy lại chẳng hề quan tâm đến một tên tép riu như ông ta, anh chỉ yên lặng dựa người trên ghế ngồi, sau đó liếc mắt nhìn ba người Lưu Chấn Hoàng đang đứng khom lưng, trong đôi mắt tràn lộ ra vẻ vô cùng uy nghiêm:
"Mang hết đồ đến đây rồi à?"
Sau khi nghe anh nói như vậy, lúc này cả