Mãnh Long Ngủ Quên

Tô Son Trét Phấn Thứ Gì


trước sau


Đơ ra!
Giờ phút này, sau khi nghe thấy Hổ Vằn lại nghe theo mấy lời nói vớ vẩn của người xem thần bí, tất cả mọi người thuộc thành phố Nam Giang và thành phố Hải Dương đều không tin nổi vào những gì họ mới nghe thấy.

Điên rồi!
Con mẹ nó đây thật sự là điên rồi.

Tim một người chỉ mới hai mươi mấy tuổi, chỉ được cái nhanh nhẹn mà không có công lực là sức mạnh gì đi chiến đấu với Kim Cương?
Đây không phải là tự chịu thua sao?
Ánh mắt của mọi người khi nhìn Hắc Hổ, giống như đang nhìn một tên ngốc.

Nhưng mà đây chưa phải là hết!
"Dạ vâng!"
Cậu thanh niên gọi là Khỉ Đột kia sau khi nghe thấy những lời này lại không hề có vẻ sợ hãi hay rụt rè gì cả, ngược lại trên mặt hiện lên về mừng như điên, giống như gặp được chuyện vô cùng tốt đẹp gì đó, lập tức chạy vèo lên trên đài thi đấu.


Giờ phút này, trừ nhóm Hắc Hổ và Năm Sẹo ra, tất cả mọi người còn lại đều trợn tròn mắt.

Làm cái quái gì thế?
Lại chỉ cử một thằng nhóc ranh ra để chiến đầu với Kim Cương.

Đây đúng là điên thật rồi.

Đặc biệt là Kim Cương đang đứng trên đài cao.

Hắn nhìn Khỉ Đột đã leo lên đài cao, đứng ở đối diện hắn, mặt Kim Cương đã tái mét.

Căm giận!
Nhục nhã!
Hắn chính là cao thủ số một của thành phố Hải Dương, ông vua hắc quyền của cả Giang Nam, là một người vô cùng mạnh mẽ có thể quét ngang mười mấy cái thành phố.

Mà bây giờ, người xem thần bí kia và Hổ Vằn lại cử một thằng yếu nhớt ra để đối phó hời hợt với khiêu chiến của hắn, đây thật sự là sự coi thường và sỉ nhục lớn nhất đối với hắn.

“Được! Sỉ nhục của cậu, Kim Cương tôi nhớ kỹ!"
"Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc thằng đàn em này của cậu thật tốt! Sẽ lột da rút gân nó, bầm thây nó thành ngàn mảnh!"
Trong giọng nói lộ ra vẻ vô cùng hung tàn và ác độc, lập tức làm cho da đầu của tất cả mọi người thuộc thành phố Nam Giang đều tê rần.

Mỗi người bọn họ đều có thể cảm nhận được hận ý và sát khí vô cùng nồng nặc của Kim Cương.

Mà đâu phải chỉ riêng những người ở đây!
Thậm chí trong tập đoàn Bạch Kỳ, nhóm Bạch Tố Y cách một cái màn hình cũng đều có thể cảm nhận được, giống như có từng đợt không khí lạnh băng tỏa ra từ trên người của Kim Cương trong video, làm

cho tất cả mọi người đều nhịn không được mà rùng mình.


"Xong rồi! Tôi cảm thấy người xem thần bí kia quá khinh thường người ta rồi! Cái cậu thanh niên tên Khỉ Đột kia sợ là sẽ bị mất mạng!”
"Không sai! Kim Cương hung ác như vậy, một thằng nhóc ranh làm sao có thể sánh bằng được!"
"Thật không thể hiểu nói, không ngờ Hổ Vằn lại thật sự nghe theo mấy lời nói vớ vẩn của người thần bí kia, lại thật sự cử một thẳng đàn em ra chịu chết!" Một đống nhiên viên vây lại đây, chỉ chỉ trỏ trỏ vào video.

Giống như tất cả mọi người ở đây đều đã nhìn thấy hậu quả thê thảm của Khỉ Đột vậy.

Ngay cả Bạch Tổ Y cũng lắc đầu thở dài, cũng vô cùng bi ai thay cho cậu thanh niên Khỉ Đột kia.

"Chết!!!"
Mà ngay lúc tất cả mọi người đều đang cảm thấy khó tin!
Kim Cương lập tức rống lớn, dậm mạnh chân, đạp một cái lên mặt đất.

Đùng!
Đài cao liên tục run rẩy, cơ thể giống hệt như một cột sắt của Kim Cương không ngờ đột nhiên nhảy dựng lên khỏi mặt đất.

Giống như một con thú lớn khổng lồ, kéo theo khí thế quét ngang mọi thứ, đấm mạnh một quyền về phía Khỉ Đột.

Cuồng bạo!
Mạnh mẽ!

Nhìn thấy sức mạnh của một quyền này, ngay cả Hồ Vằn và Năm Sẹo cũng đều trở nên vô cùng nghiêm túc.

"Mạnh thật!"
Mí mắt hai người giật giật liên hồi, cho dù đổi thành bọn họ, đối mặt với sức mạnh của một quyền này của Kim Cương, cũng chỉ có nước né tránh.

Nhưng mà!
Khỉ Đột không né tránh, cũng không sợ hãi, ngược lại trên mặt cậu lại lộ ra vẻ vô cùng hưng phấn.

Giống như đang chờ đợi điều gì đó!
Quả nhiên!
"Ngồi xồm xuống ba mươi centimet, đánh quyền phải ra, đánh về phía cùi chỏ bên trái!"
Cái gì!
Khi tất cả mọi người ở đây nghe được lời này đều đơ ra, đây là hướng dẫn trực tiếp à?.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện