Mãnh Long Ngủ Quên

Chín Chín Tương Tư Cả Đời Không Quên


trước sau


Lúc này, Thẩm Ngọc Trân nhìn những nhân vật quyền thế trước mặt, có thể khiến cho đất Nam Giang chấn động bằng một cái giậm chân.

Bà cảm thấy mình đang nằm mơ.

Đây là con rể của bà sao?
Đây là con rể Lâm Thiệu Huy vẫn thường bị coi thường?
Thân phận thực sự là ai?
Lâm Thiệu Huy không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người xung quanh, ánh mắt chỉ nhàn nhạt quét qua một lượt đám thuộc hạ.

Đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm.

Dù là Blood Rosie hay Trương Quốc Hào, tất cả đều cảm nhận được sự lạnh lẽo nhưng băng trong mắt ông chủ.

"Tiến hành điều tra!"

"Thiên Hạo và đám thiếu gia ấy bây giờ ở đâu?” "Trong năm phút nữa, tôi muốn có tất cả thông tin của chúng!” Từng chữ nhẹ nhàng rơi xuống.

Ngay lập tức tạo ra phản ứng dây chuyền, Trương Quốc Hào, Blood Rosie, Năm Sẹo, Từ Minh Long lân lượt lấy điện thoại ra bắt đầu quay số.

Hết điện thoại này đến điện thoại khác được kết nối.

Trong vòng chưa đầy ba phút, Trương Quốc Hào bước đến với vẻ mặt u ám, báo cáo với Lâm Thiệu Huy.

"Anh Thiệu huy, tôi đã tìm được! Sau khi rời khỏi cửa hàng điện thoại, nhóm người Thiên Hạo dẫn theo thành viên câu lạc bộ siêu xe đến núi Lục Sơn ở phía tây Nam thành phố Nam Giang!”
"Tối nay họ sẽ tổ chức một cuộc đua quanh ngọn núi đó! Tổng cộng có 108 người tham gia, ngoài các thành viên của câu lạc bộ siêu xe như Thiên Hạo, còn có Trương Thái Sơn, Từ Bạch Đình và Lâm Thiên Quang của thanh phố Nam Giang, còn có một người phụ nữ vô danh và vệ sĩ của cô ta.


Nói đến hai cái tên Trương Thái Sơn, Từ Bạch Đình.

Khóe miệng Trương Quốc Hào, Từ Minh Long đều khẽ co giật.

Hai người đớ là con trai họ.

Giờ phút này, họ chỉ muốn mắng thầm Trương Thái Sơn và Từ Bạch Đình đến to đầu, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hai thằng con, tự nhủ nhất định khi trở về phải cho chúng một trận.

Vào lúc này!
Lâm Thiệu Huy không quan tâm đến Trương Thái Sơn, Từ Bạch Đình, hai mắt anh lóe sáng lên:
"Núi Lục Sơn!” "Đánh mẹ tôi còn dám đua xe! Tốt lắm!"
Sau đó, Lâm Thiệu Huy nói với Thẩm Ngọc Trân: "Mẹ, con đi Lục Sơn một chuyến, bọn họ sẽ đưa mẹ về nhà!” Lúc này Thẩm

Ngọc Trân vẫn đang chìm đắm trong cú sốc, hồi lâu không phản ứng lại, mãi một lúc sau mới gật đầu.

Khi thấy Lâm Thiệu Huy quay người và đi về một chiếc xe phổ thông ven đường.


Từ Minh Long và những người khác nói nhanh:
“Ông chủ, chúng tôi sẽ theo anh đến được không?”
Không chỉ Từ Minh Long, Trương Quốc hào, những người khác đều tỏ nguyện vọng muốn đi theo anh.

Vừa nghe vậy, Lâm Thiệu Huy lắc đầu:
"Chuyện không liên quan đến các người! Nhóm người Thiên Hạo đánh mẹ tôi, tôi phải khiến chúng nó trả giá!”
Nói xong
Anh bước lên chiếc xe Volkswagen Santana đang đỗ bên đường.

Trong chiếc xe này có thuộc hạ của Năm Sẹo, là Mã Tử.

Khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy tiến về, người trong xe vui mừng đến mức suýt nhảy dựng lên, liền mở cửa xe, chạy về phía Lâm Thiệu Huy, đưa chìa khóa cho anh.

Lâm Thiệu huy chỉ gật nhẹ đầu, sau đó khởi động xe!
Âm!
Tiếng động cơ xe vang lên.

Chiếc Santana lao đi với tốc độ kinh hoàng.


Gần như trong nháy mắt, anh đã biến mất vào màn đêm.

Trước cảnh này!
Mã Tử không khỏi dụi mắt.

Không hiểu sao, gã thấy chiếc xe nhỏ của mình, trong tay Lâm Thiệu Huy lại trở nên nhanh và xịn đến thế, đặc biệt tốc độ khiến gã suýt chút không nhận ra chiếc xe này có phải là chiếc Santana của mình hay không?
Từ Minh Long và những người khác nhìn về hướng chiếc Santana biến mất, lắc đầu một cái.

"Xem ra, nhóm thiếu gia Nam Lộc khó giữ được mạng!
Các đại nhân vật cũng dần rời đi, trong thoáng chốc có thể nhìn ra sự thương hại dành cho Thiên Hạo và đám thiếu gia.

Động chạm đến Lâm Thiệu Huy!
Chỉ sợ nhóm người Thiên Hạo, nằm mơ cũng không tưởng tượng được hậu quả!.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện